Tôi bắt chợt đến vào mùa hoa giấy ở Hội An. Tôi không nhớ bắt đầu thích hoa giấy vào lúc nào, nhưng những chổ có hoa giấy tôi thường đứng ngơ ngơ ngác ngác. Tôi chỉ có ước mơ nho nhỏ là khi già về sống có 1căn nhà bé bé và giàn hoa giấy đón chào tôi mỗi ngày.
Tag: Vietnam
Dường như lần nào tôi về Việt Nam cũng dành chút thời gian về Đà Nặng và Hội An. Mỗi lần về đó là được ăn ngon, được cafe ở những quán mới và lạ và phần vui nhất là biển. Cái gì chứ có biển là tôi có thể ở đó sáng đến chiều tối mà không chán, ngồi dưới bóng dừa nghiêng với trái dừa tươi hay 1 ly cocktail – nhiêu đó cũng đủ cho 1 chuyến đi.
Sài Gòn tiễn tôi đi bằng những cơn mưa đầu mùa sau những ngày nắng rất gắt. Và Sài Gòn tiễn tôi đi bằng giọng hát Hương Giang với những tình khúc không ngày tháng đã đi sâu vào lòng đứa con xa quê. Cám ơn những người bạn đễ thương đã đưa tôi và tâm hồn tôi về với những kỷ niệm đẹp. Cám ơn bạn và cám ơn Sài Gòn. It’s not goodbye, it’s see you later.
Viết cho những ngày đầu tháng 5.
Rừng Lá Thấp
Thu hình đẹp. Hát rất có hồn. Và rất dân gian. Nhiêu đó cũng đủ rồi.
https://www.youtube.com/watch?v=8vGRisk37Cs
Giờ này năm rồi tôi đang ở Đà Nẵng. Ước gì giờ cũng ở đó. Mới đó mà đã 1 năm. Cho dù lần đầu tiên tôi ghé Đà Nẵng nhưng đã yêu mến thành phố này. Tôi hay nói với bạn tôi là tôi thích những mảnh đất 1 bên là núi, 1 bên là biển. Ở Đà Nẵng có bạn cho nên đưa tôi đi thăm viếng từng góc phố, từng góc biển, từng góc núi và đưa tôi đến những món ăn ở đây. Và Đà Nẵng đón tôi bằng bữa ăn Mì Quảng và Mận tự hái :).
Nhìn những tấm ảnh ở Đà Nẵng thèm 1 chuyến về lại, nơi có núi, có biển và những kỷ niểm đẹp.