Nhìn những chiếc xe bus màu vàng vàng trên đường. Nhìn những đứa trẻ đứng bên gốc đường. Nhìn những lá vàng vàng, đỏ đỏ bất đầu lìa cành, làm tôi nhớ lại một khoảng thời gian mà tôi cũng giống như những đứa trẻ đó, đứng bên gốc đường đón xe bus tới trường học. Trời mưa hay nắng, lạnh hay nóng, sáng sớm là tôi với mấy đứa trẻ gần nhà chờ đợi xe bus chở đến trường, rồi chiều chở về nhà. Lúc nào trời lạnh quá, tôi với mấy đứa kia đứng gần nhau hay nói chuyện và hoạt động cho có cảm giác bớt lạnh. Ngày trời mưa là mệt nhất vì phải mặc áo mưa hay che dù, nhưng che bao nhiêu cũng bị ướt mình, lên xe bus thì làm cho xe bus ướt theo. Lần cuối cùng tôi đón xe bus vào năm lớp 11 (Olympic High School, Charlotte, NC). Sang qua năm lớp 12 là tôi biết lái xe, và tự lái xe đi học. Tuy lái xe đi học là một niềm tự do và tự hào, nhưng làm sao mà tôi quên được bao nhiêu năm, trời lạnh hay nóng, mưa hay nắng, cùng đứng với mấy đứa trẻ đón xe bus, cùng bị ướt khi mưa, cùng bị cảm khi lạnh, rồi chen lấn nhau lên xe bus cho chổ ngồi tốt.
Trời vào thu rồi. Sáng sớm thấy lá vàng trên đường. Những đứa trẻ cười giởn bên gốc đường. Xe bus vàng vàng đầy đường. Trời vào thu rồi. Con người cũng nhẹ nhàng đi. Thời tiết cũng mát mẻ đi.