![Happy Holidays & Best Wishes](http://2.bp.blogspot.com/-tfI8CP5Ett0/TvaeioAmh2I/AAAAAAAAAUw/gfPfXCvqmhE/s400/Happy-Holidays1.jpeg)
Nhân dịp mùa Giáng Sinh và năm mới, mến chúc tất cả mỗi người 1 mùa Giáng Sinh tràn đầy niềm vui và hạnh phúc bên gia đình, bạn bè và người thương. Và 1 năm mới được nhiều ước mơ, hy vọng và tốt đẹp.
Nhân dịp mùa Giáng Sinh và năm mới, mến chúc tất cả mỗi người 1 mùa Giáng Sinh tràn đầy niềm vui và hạnh phúc bên gia đình, bạn bè và người thương. Và 1 năm mới được nhiều ước mơ, hy vọng và tốt đẹp.
Không hẹn mà gặp …
Và những ngày của Labor Day năm 2013 hoàn tất bằng một buổi tiệc bất ngờ và không có dự tính trước. Một buổi tiệc, có lẽ đã hứa hẹn từ lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội và thời gian để hội ngộ. Nhân dịp lễ Labor Day, và vài người bạn không có hẹn mà gặp ở Charlotte, mang đến sự ngạc nhiên nhưng ai cũng vô cùng vui mừng và sung sướng, được gặp gỡ và chia sẻ quãng thời gian qua. Dường như trong một khoảnh khắc nào đó, và trong một thời điểm của dòng đời mãi không ngừng, rất khó mà đoàn tụ ở một nơi đông đủ, uống vài ly và hát vài bài tình ca.
Những ngày cuối của Labor Day kết thúc với những món ăn và đoạn tựu bạn bè không hẹn mà gặp ở Charlotte. Dường như tôi có tâm hồn ăn uống, đi đến đâu cũng có món ngon, món lạ để được thưởng thức. Về lại Charlotte là có “chef” ở đó lên thực đơn vài món ăn và nhậu lai rai. Anh bạn chef, dạo này quá đảm đang, đi chợ mua đồ về lo nấu nướn hết một buổi chiều. Món mực Alaska nướng múi ớt rất đơn giản, nhưng lại ngon. Nguyên con mực bự nhưng lại ngọt và mềm, mồi tốt cho beer.
Về lại Charlotte trong thời gian ngắn, thăm gia đình và cũng gặp gở những người bạn đã gắn bó cùng với tôi gần 20 năm nay. Gần 20 năm tình bạn, dường như càng ngày càng thân thiết và mến nhau. Mỗi lần tôi về đó, bạn tôi lên lịch “ăn chơi” và hẹn hò giống như tôi đang chạy show vậy. Dù cho mệt và không có nhiều thời gian, tôi cũng dành chút thời gian để gặp và hẹn cafe hay ngoài bar uống vài chai beer. Và những người bạn đó lúc nào cũng vui mừng khi gặp lại tôi, như mấy chục năm không được gặp tôi, mà chúng tôi mới gặp nhau hồi tháng 5 lúc về thăm gia đình hoặc ngoài biển tháng 8 vừa rồi. Nhiều lúc tôi nghĩ, tôi không có gì đặc biệt, nhưng bạn tôi lại rất quý mến tôi như anh em trong nhà. Bạn còn độc thân thì không cần nói, nghe tôi về là lên lịch hẹn hò. Còn vài người bạn có vợ con, đứa thì mang con đi gửi bên Nội hay Ngoại, đứa thì nói với vợ nó “ly thân” để đi chơi với tôi. Tôi cũng biết tụi nó bận rộn với vợ con, tôi sợ và không dám rủ đi nhiều, nhưng tôi chưa lên tiếng là tụi nó đã lên tiếng và còn muốn hẹn nhiều lần nữa. Tôi chỉ sợ mỗi lần tôi về Charlotte, tụi nó phải ngủ ghế sofa mấy ngày sau khi tôi trở lại DC.