- Mấy ngày nay, ở thủ đô DC, thời tiết đã sang thu. Không còn những ngày nắng chang chang hay cái nóng khó chịu của mùa hè. Không còn những ngày dài đêm ngắn nữa, khoảng 7 giờ chiều là màn đêm buông xuống, rồi dần dần đến cuối tháng 10 thì 5 giờ chiều là tối mịt. Và cũng không còn những ngày mặc quần ngắn áo t-shirt và đi dép lang thang đây đó nữa. Trời đã vào thu rồi người ơi.
- Tôi rất thích những ngày đầu thu. Chiều tối có cái không khí lạnh, không khí trong lành của cái lạnh đầu mùa hay có những đêm tôi tắt máy lạnh và mở cửa sổ, nghe gió thu về. Nhưng có nhiều lúc, giữa khuya lạnh quá, giật mình dậy đóng cửa sổ. 🙂 Thường thường là sáng sớm còn lại chút lạnh của đêm qua, và đến trưa khi nắng thu lên làm tan đi những cái lạnh đó. Nắng ban trưa cũng dịu, cũng êm ái và cũng vàng. Nói chung là thời tiết của những ngày đầu thu là đẹp và hoàn hảo, thấy dòng đời cũng không vội.
- Tôi nhớ năm rồi tôi sến quá, viết mấy bài Giữa Lại Một Nét Thu. Năm nay không sến nữa. 🙂 Chụp hình thì vẫn chụp, nhưng không sến. Mới đó 1 mùa thu đến rồi đi, và bây giờ lại thêm 1 mùa thu về. Nghe tên mình vào quên lãng, nghe tháng ngày chết trong thu vàng… (Nhìn Những Mùa Thu Đi – TCS)
- Có những ngày trời lành lạnh của đầu mùa thu, tôi thèm 1 ly rượu scotch hay 1 ly rượu sake mà phải là rượu sake nóng. Và được ngồi với những người bạn, với những nụ cười, với những niềm thương mến. Tôi đọc bài của AnhDo làm tôi thèm không khí của bạn bè, rồi chạy qua nhà DT với cái tựa Tháng Chín và Bạn làm thèm thêm. Bạn, rượu và cây đàn guitar (cho bạn DT hót :)).
- Tháng chín đến mau rồi cũng đi mau. Có lẽ tháng chín là cây cầu nối giữa 2 mùa – hạ và thu. Riêng tôi, tháng chín là sự khởi đầu trong cuộc đời tôi, trong cuộc hành trình 25 của tôi trên mảnh đất Mỹ. Mới một ngày nào đó, chân ướt chân ráo trên miền đất hứa, mà bây giờ là 25 năm tôi đến và sinh sống ở nước Mỹ. Tôi cũng không ngờ và không mong đợi những tháng ngày đầu tiên trên mảnh đất này, đã đưa tôi đến 25 năm. Thật sự, nhiều lúc tôi cũng không tin tôi đã đến và sống ở đây 25 năm rồi. Trong 25 năm nay, miền đất hứa đã thay đổi cuộc đời tôi và gia đình tôi, và có lẽ, cho tôi và gia đình tôi niềm hy vọng để bước tới đường tương lai.
- Rất có nhiều chuyện, kỷ niệm, hoài niềm và suy nghĩ của tôi trong 25 năm ở nước Mỹ. Tôi không biết bắt đầu ở nơi nào và ở thời kỳ nào, nhưng tôi muốn ghi lại những điều đó vì đó là hành trang của cuộc tôi, của gia đình tôi và cũng là hành trang để bước đi tiếp. Ôi, tháng chín, tháng của mùa thu về, tháng của sự khởi đầu và kỷ niệm 25 năm ở nước Mỹ. Vậy là tôi đã được gặp 25 tháng chín trên mảnh đất này.
Tag: life
Yesterday and Today
Yesterday.
Mệt. Nặng. Trời u ám. Mưa hết cả ngày. Chán. Cả đầu và tâm rất nặng. Ngày dài. Suy nghĩ nhiều. Nặng đời. Nặng chuyện. Và nặng tất cả.
Có những ngày như vậy. Chỉ muốn trùm mềm, đọc sách hay nghe nhạc. Có những ngày như vậy. Không muốn làm gì. Không muốn làm gì. Chỉ cần yên tĩnh và không lo nghĩ. Và thấy đời như một kiếp nặng nề, như một tiếng thở dài.
Today.
Ngày mới. Ngày thứ 3 trong tuần. Trời lại hết mưa. Sáng nay, dường như gió thu đang về. Ngày mới. Một ngày mới với hy vọng và ước mơ. Một ngày để tiếp đi, và sẽ đi đến giấc mơ. Và mỗi ngày tôi chọn một niềm vui (TCS).
Làm 2 ngày nữa là xách ba-lô ra biển. Mong là sóng biển sẽ đánh tan đi mấy cái suy nghĩ và nặng nề. Và life is – and always – beautiful!
Gas, Cash and Electricity
Viết vội những suy nghĩ linh tinh sau cơn bão và sau 2 ngày không có điện mà ngoài trời nhiệt độ gần 100 F cuối tuần.
Đêm tháng 5 chưa nằm đã sáng, ngày tháng 10 chưa cười đã tối
Mới đây mà tới tháng 10 rùi, vậy là còn 3 tháng nữa là hết 1 năm. Càng lớn, thời gian càng qua mau, ngày đi tháng trôi…không bao giờ ngừng lại.
Nhìn những chiếc xe bus màu vàng vàng trên đường. Nhìn những đứa trẻ đứng bên gốc đường. Nhìn những lá vàng vàng, đỏ đỏ bất đầu lìa cành, làm tôi nhớ lại một khoảng thời gian mà tôi cũng giống như những đứa trẻ đó, đứng bên gốc đường đón xe bus tới trường học. Trời mưa hay nắng, lạnh hay nóng, sáng sớm là tôi với mấy đứa trẻ gần nhà chờ đợi xe bus chở đến trường, rồi chiều chở về nhà. Lúc nào trời lạnh quá, tôi với mấy đứa kia đứng gần nhau hay nói chuyện và hoạt động cho có cảm giác bớt lạnh. Ngày trời mưa là mệt nhất vì phải mặc áo mưa hay che dù, nhưng che bao nhiêu cũng bị ướt mình, lên xe bus thì làm cho xe bus ướt theo. Lần cuối cùng tôi đón xe bus vào năm lớp 11 (Olympic High School, Charlotte, NC). Sang qua năm lớp 12 là tôi biết lái xe, và tự lái xe đi học. Tuy lái xe đi học là một niềm tự do và tự hào, nhưng làm sao mà tôi quên được bao nhiêu năm, trời lạnh hay nóng, mưa hay nắng, cùng đứng với mấy đứa trẻ đón xe bus, cùng bị ướt khi mưa, cùng bị cảm khi lạnh, rồi chen lấn nhau lên xe bus cho chổ ngồi tốt.
Trời vào thu rồi. Sáng sớm thấy lá vàng trên đường. Những đứa trẻ cười giởn bên gốc đường. Xe bus vàng vàng đầy đường. Trời vào thu rồi. Con người cũng nhẹ nhàng đi. Thời tiết cũng mát mẻ đi.