Categories
Life Me

Hello December

December, come to me
I hope I can see
You’re not just in dreams

I will let you be
Why can’t you believe
How much you really mean?

December, won’t you come
Back with snow, even sun?
Don’t say that it’s done

I will carry you home
Take you from the loneliest place
You have known

I will carry you home
Take me from the loneliest place
I have known 1

Categories
Life Me

Tháng Giêng mây và mưa, và lạnh

  1. Mới đầu năm, chưa hết tháng Giêng mà mây và mưa đã kéo đến rồi.  Dường như trong cuộc đời, mây và mưa vẫn hay xuất hiện bất thường, như người ta vẫn hay nói cuộc đời là vô thường hoặc the unexpected always happens when people least expected.  Có lẽ mây và mưa sẽ kéo dài, mà sau cơn mưa tạnh, trời có sáng không hay chỉ tạm thời chờ đợi mây và những cơn mưa khác kéo đến và đến?
  2. Có nhiều lúc tôi rất mong muốn bình an và bình an thôi.  Một ngày dài bao nhiêu mệt mỏi, chỉ mong đêm về mang lại sự bình an và nhẹ nhàng.  Và càng ngày tôi thấy nếu được 1 chút bình an là rất may mắn và hạnh phúc lắm.  Cuộc đời lắm chuyện phiền, chuyện mệt, chuyến bất an, làm sao mà tìm được 1 chút yên tĩnh ở đâu?  Có lẽ không và cũng có lẽ có, nhưng phải chăng đó là hư vô?
  3. Tôi xem tôi là người lạc quan, nhưng lại rất bi quan khi nhìn cuộc đời và cuộc sống.  Đức Phật có nói cuộc đời là bể khổ, khi phải chạy theo đồng tiền, chạy theo vật chất và v.v., nhưng cuối cùng thì được gì?  Chỉ là phù du và không.
  4. Tôi vẫn xem tôi là con người đi ngược đường, ngược dòng.  Đó không biết phải tôi lựa chọn hay tại Trời sinh tôi ra vậy.  Từ nhỏ đến bây giờ, lúc nào cũng tìm con đường riêng để đi và mong những gì ở phía trước là riêng mình, khác với người ta, kêu bằng không có ở trong cái “norm” của cuộc đời và của con người.  Tôi không thích theo cái norm là người ta làm vậy thì mình cũng phải làm vậy, người ta có cái này thì mình cũng phải có, và v.v.  Có lẽ vậy mà tôi biết mình, thấy được những gì phía trước và cần làm gì để đi đến phía trước.  Nhưng tôi hay bị lạc, lạc đường, lạc hướng, và mang lại nhiều cái khổ cho tôi.  Nhiều lúc tôi nghĩ thà mình là thằng mù và điếc, không nghe và không thấy sẽ bớt đi mệt và khổ.  Nhưng không có khổ này sẽ khổ cái khác thôi, và tánh tôi vậy thì phải vậy thôi. Tôi vẫn hay tự hỏi mình, is it worth?  Tôi không biết câu trả lời.  Chỉ biết là phải đi đến cuối đường.
  5. Có những ngày tôi mệt và mệt, mù và không thấy phải đi hướng nào, đi đâu.  Tôi sợ nhất là khi mình không biết mình phải đi đâu, và không thấy được ánh sáng sau những ngày đen tối và mừa to vì tôi hay biết và thấy mình cần làm gì, đi đâu.  Nhưng có lẽ nhiều chuyện ngoài tầm tay mình cho dù mình cố gắng lắm nhưng vẫn không được.  Có nhiều chuyện đến 1 lúc (tốt hay xấu), nó vẫn đến làm cho con người phải lo, phải nghĩ và phải chọn.  Ở 1 ngã tư của cuộc đời mà 4 phía là âm u, hy vọng trở nên tuyệt vọng, ước mơ bay theo mây khói, ta phải làm sao?

p.s.  Tôi ok, chỉ mệt thôi cho nên viết tùm lum tùm la. 😉

Categories
Life

Tháng Tư, Boston, và dòng thời gian

  1. Thấm thoắt đã giữa tháng Tư rồi.  Có lẽ mùa đông năm nay dài hơn mỗi năm, dài qua đến tháng Tư, lấy đi 1 phần của mùa xuân ấm áp.  Nhưng mới đó mà bây giờ là những ngày nắng xuân nhạt đang len lỏi cùng với nụ xuân vừa chớm lên tràn đầy sức sống.  Bao quanh ta, cây lá dần dần sống dậy sau một giấc ngủ đông dài.  Đàn chim đã bay về từ phía trời phương nam, xây tổ ấm bằng những cọng xuân hồng.  Sáng nào cũng ca hát bên ô cửa khi những tia nắng mong manh đầu ngày soi vào.  Và sáng nào cũng để lại vài dấu hiệu trên xe tôi, làm tôi phải rửa sạch và mắng tụi chim vài câu – chỉ mắng thầm thôi vì sợ ngày sau cả đám rủ nhau đến phá xe tôi.
  2. Tháng Tư cũng là tháng hoài niệm, hoài vọng, tháng của kí ức giữa hai bên dòng đại dương, và phân ly bởi tháng Tư.  Biết đến bao giờ tháng Tư là cây cầu nối liền hai bờ đại dương?
  3. Tôi may mắn được ghé qua Boston vài lần trong những chuyến đi.  Có khi chỉ lướt qua thành phố này.  Và có khi ở lại vài ngày để ngắm đường phố cổ, mơ ước trở lại tuổi sinh viên qua lối nhỏ vào trường Harvard; hay chỉ là đi thôi, đi theo từng bước sỏi đá của Boston Common, của Beacon Hill, của Copley Square; hay ngồi ở quán Starbucks ngã tư đường nhìn ra Boston Public Garden khi cây đã hết lá và đèn đường mờ theo sương.  Boston đẹp như mơ, quyên rũ như thơ, và đã thu hút tôi những ngày ở đó.  Có những buổi chiều, nhìn ra cửa sổ của Train (tàu điện ngầm) chầm chậm đi ngang qua cầu, hoàng hôn rơi nhẹ trên sông Charles, và trong khoảnh khắc đó, Boston ghi lại trong tôi một kí ức vô cùng đẹp.  Boston, một lời cầu nguyện cho thành phố và cho những người bị ảnh hưởng bởi lòng hiểm ác và vô nhân đức của hai quả bom gây ra bao nhiêu người vô tội.  Dù cho có ngày u ám, nhưng Boston vẫn sẽ đứng dậy và kiên trì vì đó là Boston mà tôi gặp, vì đó là tình người trong giây phút hoạn nạn.
  4. Dường như càng ngày, không biết tại tuổi lớn hay nhìn lại bản thân mình chưa làm được gì, thời gian cứ đi qua nhanh quá.  Mới đó, đầu năm mà bây giờ còn hơn một tháng là giữa năm rồi.  Ôi dòng thời gian thì vô biên mà giấc mơ tôi còn dài và nhiều, và đời người lại vô thường.
Categories
Life

Cuộc sống quanh ta (2)

Viết cho những buổi trưa lang thang dưới nắng thu vàng, nhìn người, nhìn lá và nhìn phố nhẹ bước ngang qua.

Categories
Life

Cuộc sống quanh ta (1)

Khoảng hơn 2 năm nay, thủ đô DC và những nơi lân cận có phong trào xe food truck.  Xe food truck là gì?  Xe food truck là những chiếc xe nhỏ, mỗi ngày chạy đến 1 địa điểm để bán đồ ăn hay chỉ cần đậu 1 chổ nào mà gần nhiều người đi qua lại để bán đồ ăn.   Phần đông là bán đồ ăn trưa cho công nhân và nhân viên làm ở một số công ty xung quanh.  Nếu mỗi ngày thay đổi địa điểm thì sáng sớm sẽ được báo chiếc xe đậu ở góc đường nào qua thông tin Facebook hay Twitter.  Có nhiều ngày, mấy con đường lớn đều có xe food truck đậu và bán đủ loại món ăn trên thế giới.  Có cả xe food truck bán bánh mì thịt và sinh tố trân châu của Việt Nam nữa.