Từ ngày có cục “nợ”, cuối tuần hay có chuyện để làm. Cuối tuần này xem như xong 1 project. Nghĩ là thời tiết giữa tháng 9, mát mẻ để làm, không ngờ nắng và nóng, nhưng cuối cùng cũng xong cái project. Thấy vậy cũng mất gần nửa ngày thứ 7, nhưng xong việc thấy vui và proud.
Tag: life
Cuộc sống quanh ta (4)
Những sắc màu cuộc sống
- Bữa kia tôi ghé qua tiệm grocery Harris Teeter (siêu thị
tạp hóa) mua miếng bò steak về ăn. Ở đây mỗi thứ 5 hay bán bò steak làm theo kiểu roasted beef, vừa ngon và rẻ. Một miếng mua về nhà có thể 2 người ăn, và bao gồm steam vegetables và grilled potato. Mỗi lần tôi thèm bò steak là chiều trên đường đi làm về ghé qua mua về nhà. Hôm đó người đứng bán và cắt ra miếng bò không phải người hay làm. Hôm đó là một em thanh niên đứng cắt miếng bò steak to ra thành nhiều miếng nhỏ cho khách. Tôi xếp hàng nhìn mà thấy vừa thương, vừa tội, và vừa phục em. Trong lòng tôi rủa thằng manager nào mà để em thanh niên đó 1 mình cắt miếng bò steak ra cho khách. Mỗi người yêu cầu 1 miếng bò steak nào thì em thanh niên sẽ cắt ra. Có những miếng cắt nhiều lần mà vẫn không được. Tôi nghĩ tôi có 2 tay mà nhiều lúc cắt còn không được nói chi em thanh niên chỉ có 1 tay. Có nhiều người biết phần trước hay sau của cái roasted beef ngon, nhưng lại thấy khó cắt dành chọn miếng nào dễ cho em cắt. Tôi đứng đó thấy càng thương và tội. Tới tôi, tôi nói cut whatever piece you think it’s good for me. I don’t mind anything. Em thanh niên cắt cho tôi 1 miếng rất ngon và cho thêm 1 miếng nhỏ. Tôi cám ơn em, và cám ơn em có can đảm đứng đó với bao nhiêu ánh mắt nhìn em. Nếu như tôi, tôi chưa chắc gì làm được như em. Và cám ơn tiệm Harris Teeter tạo cơ hội cho những người handicap như em có cuộc sống xứng đáng. - Mấy ngày trước tôi có kêu người đến install cái ducted hood range để khi nấu ăn thổi mùi và khói ra ngoài. Ở Mỹ nhà kín mít và nấu món ăn Việt là có mùi lắm. Có mở cửa sổ ra cũng không hết mùi. Tôi mong là sau khi bỏ cai ducted hood range trên lò bếp sẽ hút hết mùi ra ngoài. Tôi có kêu vài người đến estimate bao nhiêu tiền. Cuối cùng tôi chọn 1 người vì giá tiền rẻ và thấy trung thực và đáng tin. Ông này người Mỹ khoảng ngoài 60. Thường gắn cái ducted hood range khoảng 2 tiếng là xong, ông ta làm hơn 4 tiếng đồng hồ. Tôi nhìn ông ta làm từ từ và rất nhẩn nại. Tôi có hỏi cần giúp gì không? Ông ta lúc nào cũng trả lời không. Thấy ông ta làm mà mồ hôi chạy ra như nước dù tôi mở máy lạnh cao, mang thêm cái quạt và mang mấy chai nước mờ. Nhìn ông ta làm cực nhọc và khó, kiếm đồng tiền khó vậy làm tôi thấy thương. Tôi không biết hoàn cảnh ông ta ra sao, nhưng ở cái tuổi ngoài 60 mà con làm cực để kiếm tiền vậy, tôi thấy ngậm ngùi. Tôi nghĩ 1 ngày nào đó, tôi cũng đến cái tuổi đó, không biết còn sức để làm như ông ta không? Tôi mong đến tuổi đó, tôi không cần như vậy, có cuộc sống nhẹ nhàng và không cần lo cơm áo. Tôi hay thấy những hoàn cảnh ở tuổi già mà còn phải nợ đời, và vẫn nghĩ sau ngày mình có giống vậy không? Cuộc sống là những chuỗi ngày dài…
- Tôi nghe người ta nói, kiếp trước là anh em cho nên kiếp này mới là bạn. Đột nhiên xuất hiện ra bạn cũ, vài năm không gặp, không liên lạc, đột ngột tôi nhận được message rủ ra café hay bar. Bạn vẫn là bạn. Xưa là bạn, nay cũng vậy. Mong là không như xưa, không “mất tích” nữa.
Cuộc sống quanh ta (3)
Phở, Phở, và Phở.
Notes: Bài viết xưa, khi tôi còn lang thang ở DC. Vô tình Anh DienHoang lôi ra 1 bài cũ làm tôi nhớ lại bài này đã viết từ lâu nhưng chưa post – tuy cũ nhưng không cũ. Nhớ những người bạn đồng nghiệp 1 thời.
Gần chổ tôi làm việc – chổ cũ thì xa hơn khoảng 3 đoạn đường so với chổ làm mới – có tiệm phở tên là Phở 75. Nếu ai sinh sống ở thủ đô DC và những vùng lân cận, tên Phở 75 không có gì lạ. Nó đã trở thành quán ăn quen thuộc trong câu chuyện của người Việt và người nước ngoài – trong đó có tôi. Dường như Phở 75 là một trong những quán ăn mở đầu tiên của người Việt hải ngoại sau chuyến di tản tháng Tư, và vẫn còn tồn tại đến hôm nay. Nếu tôi không lầm, thì Phở 75 được chia nhánh dăm ba tiệm ở vùng này.
We do not remember days, we remember moments.
~ Cesare Pavese
Not so much a glimmer of hope.
The river flows on anyhow…