Ngày này năm ngoái tôi đang ở Sydney. Lần đầu tiên tôi đến thành phố Sydney, trước khi về Việt Nam. Trong hơn 3 tuần đi, 10 ngày ở Sydney, 10 ngày ở Việt Nam, còn lại là thời gian ngồi trên máy bay. Chuyến đi rất đáng nhớ, và trong cái xui lúc nào cũng có cái may mắn. Cái quan trọng là kỷ niệm và trải nghiệm khi chuyến bay trễ, huy bỏ, và phải ngủ ở 2 thành phố không có trong lịch trình. Giờ nghĩ đến còn sợ và mệt nhưng nếu chuyến bay không bị trễ và huy bỏ, làm sao tôi có dịp ở lại Los Angeles, ăn bánh mì Lee Sandwich và chơi ngoài biển Venice Beach, hoặc có bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ ghé qua thành phố hẻo lánh như Darwin ở Úc mà làm giấy tờ xuất cảnh và nhập cảnh bằng tay, không có máy computer. Nếu như gì cũng dễ dàng và không vấn đề, kỷ niệm mau phai và mờ trong trí nhớ. Riêng tôi, cuối cùng không gì tồn tại và hiện hữu ngoài kỷ niệm của một đời người. Và một đời người có được bao nhiêu kỷ niệm để đời khi nắng chiều sắp tắt?
Tag: life
Năm nay mùa Xuân dài hơn mỗi năm. Có lẽ vì mùa Đông ngắn và không lạnh, mùa Xuân đến sớm, và bây giờ thời tiết rất Xuân. Chiều tối se lạnh, trưa lại ấm và nắng lung linh. Mùa Xuân năm nay lý tưởng ra ngoài, đi hiking, đi cắm trại hay làm những gì ngoài trời. Nếu như không đại dịch chắc giờ này tôi – và nhiều người – đang/sắp/chuẩn bị lên đường đi đâu đó. Tôi nghĩ sau đại dịch hết chắc người đua nhau tìm vé, đặt vé, và đi đâu cũng được, có đi là được. Nhiều lúc cuộc đời cũng lạ lắm. Thường có tiền lại không thời gian đi. Lúc có thời gian lại không tiền. Bây giờ có tiền và thời gian – và gía xăng rẻ nữa – mà không được đi.
Bình thường, tôi nghĩ cuộc sống – và nơi tôi đang sống – nói theo tiếng Mỹ và người Mỹ là vùng suburd. Suburd có nghĩa là vùng ngoại ô của thành phố, hay phía ngoài trung tâm thành phố. Nếu như lái xe, khoảng 20 phút, từ nhà tôi vô trung tâm. Ở thành phố Charlotte, trung tâm (downtown, dân Charlotte gọi là uptown) ở giữa và xung quanh là những khu phố nhỏ hoặc suburd. Thường là những thành phố ở Mỹ sắp xếp như vậy.
Hôm qua ghé siêu thị Walmart, lấy hàng mà tuần trước tôi đặc và mua online. Tôi đi giữa ngày vì nghĩ là vắng người, an toàn hơn là đi chiều. Bây giờ, nói chung là tiệm nào cũng vắng người, lúc nào cần đi thì đi thôi, và Walmart cũng vậy. Nhân viên làm ở Walmart phải mang khẩu trang, xe đẩy mua sắm cũng có người lau nước disinfectant trước khi cho sử dụng, và dấu hiệu “social distance, min 6ft” dưới sàn. Thủ tục mang hàng ra và lấy hàng cho người mua nhận hàng cũng mau lẹ hơn trước kia. Xem như đại dịch Covid-19 cũng làm cho Walmart thay đổi tốt hơn xưa.
Tháng này năm ngoài tôi bắt đầu 1 chuyến đi rất đáng nhớ, đi qua những thành phố nổi tiếng, những nơi mà có bao giờ tôi nghĩ sẽ bước chân đến, trải nghiệm những món ăn ngon và lạ, và gặp những người bạn trước lạ sau thân. Mùa đại dịch năm nay, hết dịp đi đâu và không biết khi nào mới được đi lại. Thật sự mà nói trong mùa đại dịch, cái tôi nhớ và mong muốn nhất là được đi xa, đi gần, đi travel. Hồi xưa dường như mỗi lần muốn đi là lên lịch, giờ chưa biết khi nào trở lại như xưa. Nhớ và nhớ những chuyến đi. Tôi nghĩ hết dịch chuyện đầu tiên là mang ba lô lên đi. Đôi chân tôi thèm lắm rồi 🙂