Thường mỗi năm vào lễ Memorial Weekend, đại gia đình tôi tổ chức bữa tiệc xem như gặp gỡ và ăn uống vì ngày thường ai cũng bận và ít khi gặp, nhưng năm nay vì nhiều lý do và trong đó có đại dịch cho nên không có hẹn nhau qua nhà ăn uống. Có nhiều người lớn tuổi và có bệnh, cũng sợ và social distance cho chắc ăn. Khi nào hết dịch, tôi nghĩ mới họp lại ăn uống như xưa.
Tag: 2020
Sáng thứ 7 đầu tiên thành phố của tôi mở cửa lại sao hơn 2 tháng đóng cửa và cách ly xã hội và người vì đại dịch Covid-19, đường phố nhộn nhịp và nhiều xe trên đường. Nhìn đường phố, thấy vui sướng khi đã được ra ngoài, đi cafe, đi ăn sáng, và đi nhiều nơi mà mấy ngày trước bị cấm. Tôi đậy sớm và muốn đi đâu đó, xem như đã được đi cho dù vẫn phải cẩn thận và cũng hạn chế đến chỗ đông người. Quán cafe Mugs, tôi hay ghé, mấy ngày cách ly chỉ cho bán mang về, bây giờ cho vào quán ngồi nhưng phải social distance và giới hạn người. Tôi nhìn ai cũng vui tươi và cũng muốn trở lại bình thường như xưa. Vẫn có nhiều người không mang khẩu trang, nhưng phần đông cũng biết giữ social distance. Tôi chọn chỗ ngồi ngoài trời cho an toàn và thở không khí trong lành của buổi sáng sương mù và se lạnh. Sáng có sương mù mờ vì chiều tối qua ở Charlotte có thunderstorm to và nhiều cây cao đã bị ngã xuống.
Bang North Carolina và thành phố Charlotte mở cửa lại lúc 5 giờ chiều. Cái này là phrase 2. Trong phrase 2 bao gồm:
- Quán ăn và nhà hàng được mở lại nhưng giới hạn đến 50% sức chứa chỗ ngồi trong nhà và ngoài trời.
- Tiệm nail, tóc và những gì liên can đến salon cũng được mở lại nhưng giới hạn đến 50% sức chứa.
- Chỗ giữ trẻ, cắm trại ngày và đêm cho phép mở lại.
- Hồ bơi cũng được mở lại nhưng giới hạn đến 50% sức chứa
- Tập hợp đến 10 người ở được phép ở trong nhà.
- Tập hợp lên đến 25 người bây giờ được phép ở ngoài trời
- Hết mấy điểm trên phải giữ social distance, lau chùi làm sạch và dặn cần mang khẩu trang đi ra đường.
- Bây giờ trong thời Safer at home, là nếu không cần ra ngoài và những người yếu nên ở nhà cho an toàn.
Xem như dần dần trở lại “bình thường”. Chỉ sợ mỗi người không thận trọng, ra ngoài ăn chơi như xưa, và dịch quay lại lần thứ 2. Có vài quán tôi muốn ghé qua ủng hộ, nhưng quán phải dọn dẹo sạch sẽ, và theo social distance và mang khẩu trang khi phụ vụ. Chắc cuối tuần ghé qua xem tình hình sao. Trường hợp không an toàn, mua mang về nhà, vừa ăn vừa viết blog. 🙂
Tiếp theo bài.
Cuối cùng bà già (Mẹ tôi) cũng cho tôi chạy theo hái măng tre sau mấy lần hỏi. Tôi chạy qua đón Mẹ tôi, và đến nhà bà Mỹ trắng có 1 mảnh rừng tre sau nhà. Nhà bà Mỹ trắng là bạn của bà cô tôi. Mỗi năm chỉ cần nói 1 tiếng là tự do vô hái măng tre, không cần xin phép. Thật sự mà nói, bá đó muốn có người đến hái dùm, nếu không phải tự cắt bỏ vì tre mọc và xâm lấn mạnh. Tôi đến nhìn rừng tre nhớ đến Việt Nam và vùng quê xưa của tôi cũng có rừng tre bên cạnh nghĩa trang nhỏ của gia đình hàng xóm. Mỗi lần tôi đi ngang là nhắm mắt chạy qua mau vì sợ ma.
Ở bang North Carolina, state parks (công viên của tiểu bang), hiking trails, vùng núi và bải biển đã mở lại nhưng vẫn hạn chế người vô và giữ social distance. Bao nhiêu quy tắc cũng giống như ở Charlotte. Thứ 6 tôi đã xin nghỉ 1 ngày, và thời tiết ấm và đẹp. Tôi đang thèm mùi biển, nghe tiếng sóng biển ào ào, và những đàn hải âu. Tôi và bạn quyết định bỏ đồ vô xe, mang theo thức ăn, và “chạy trốn” ra biển, sáng đi chiều về. Từ nhà tôi lái xe ra biển Carolina Beach khoảng 3.5 tiếng. Đường xa lộ và lái xe đi rất dễ dàng. Tôi vẫn sợ ở qua đêm khách sạn hay AirBnB. Tôi nghĩ khi nào có Covid-19 vacine, tôi mới có niềm tin đi du lịch xa, ở qua đêm hay ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ.