Categories
Me

Những ngày không ra ngoài (76): đại dịch Covid-19

Chiều nay mưa to – và mấy ngày trước cũng vậy. Cả tuần, ngày nào cũng có mưa. Có ngày, mưa mấy lần. Nghĩ là hết mưa, nhưng vài tiếng sao nghe tiếng sấm sét và mây đen kéo đến cho 1 trận mưa. Giờ, dường như ai cũng sợ mưa, và mong cuối tuần và tuần sau không mưa. Mỗi lần trời mưa gió là ở nhà đổ bánh xèo ăn. Ở nhà lúc nào cũng có bột và dùng rau Mỹ ăn chứ giờ cũng lười và hạn chế đi siêu thị À mua rau sống.

Categories
Me

Những ngày không ra ngoài (75): đại dịch Covid-19

U.S. Deaths Near 100,000, An Incalculable Loss

Báo Chủ Nhật vừa qua của NY Times. Tên của những người chết để tưởng nhớ vì đại dịch Covid-19.

Categories
Me

Những ngày không ra ngoài (74): đại dịch Covid-19

Hôm nay mưa cả ngày ở Charlotte. Mưa do bão từ ngoài biển và vùng miền nam của nước Mỹ đi vào. May mà chiều qua, tôi quyết định làm lại cái vườn (landscape) trước nhà, làm gọn gàng và đơn giản. Tôi dọn, trồng lại những cây bông cũ và những cây bông mới mua. Xem như năm nay tôi bỏ nhiều thời gian cho vườn vì ở nhà, không ra ngoài. Tôi chia ra khu bông rose, khu bông peony, và khu bông lily. Cuối cùng là trồng 5 cây cypress evergreen, thay thế cho mấy cây evergreen to và và lá bị úa. Giờ chỉ cần bỏ mulch chung quanh nữa là xong. Và trời mưa hôm nay giúp mấy cây tôi mới trồng xuống và không tốn tiền nước.

Categories
Me

Những ngày không ra ngoài (73): đại dịch Covid-19

Hôm nay ngày giỗ của Mợ 6, thấm thoát 1 năm đã qua. Thời gian trôi mau quá. Tôi cũng không ngờ, mới đó mà đã 1 năm rồi. May Mẹ tôi nhắc và nói cho biết, nếu không tôi cũng không nhớ (cái này tôi có lỗi). Tôi vẫn nghĩ rằng mới vài tháng thôi. Trong đầu óc và tâm là chuyện mới đây, mới gặp, và trò chuyện vui vẻ khi tôi về Mỹ Tho ở nhà gia đình Mợ 6. Có lẽ chuyện Mợ 6 mất, làm tôi buồn, thương tiếc và đau lòng nhất. Tôi ít gặp và nói chuyện với Mợ 6 vì ở xa, và xưa kia tôi cũng ít về Việt Nam. Nhưng mỗi lần về, tôi được cưng. Mợ 6 xem tôi như đứa con xa về thăm Mẹ.

Categories
Me

Những ngày không ra ngoài (72): đại dịch Covid-19

Mỗi năm lễ Memorial Day là tôi hay đi đâu chơi, nhưng năm nay ở nhà vì đại dịch. Thời buổi giờ làm ở nhà, cuối tuần hay lễ cũng như nhau. Từ khi đi đâu chơi xa mới có cảm giác là xa nha hay mới lạ, chứ ở nhà hay đi vòng vòng thành phố cũng vậy. Sáng sớm tôi chạy lên Uptown Charlotte (trung tâm của thành phố). Hơn 2 tháng tôi chưa lên đó. Nghĩ hôm nay lễ có lẽ đông người và nhộn nhịp, cho dù thành phố đã mở cửa lại, nhưng vẫn vắng, buồn hiu và ảm đạm. Thêm phần sáng thời tiết xấu và âm u, làm không gian và thành phố như không có sức sống.

Thường mỗi năm vào mấy ngày lễ, trung tâm Charlotte vui tươi, có nhạc sống và người ra đường nhiều. Năm nay lễ, ai cũng ở nhà cho lành và không ra ngoài như xưa. Tôi đi về hướng bắc của thành phố. Ở đây có First Ward Park và trường đại học UNC Charlotte Uptown Campus, chỉ có vài người tập thể dục, không ai ngồi ngoài công viên. Mấy quán ăn, quán bar và cafe gần đó đóng cửa hay bán mang đi. Tình hình kéo dài chắc năm nay không có nhạc sống ngoài trời, không có lễ hội, không có người ra đường, nhìn thấy thương và não lòng.

Tôi lái xe thêm vài con đường trong Uptown Charlotte, đâu cũng vậy, vắng người, vắng nhộn nhịp và vắng nhịp sống của thành phố. Thành phố đường như vẫn còn trong giấc ngủ đông.