Tôi ghét nhất là giờ ăn ở đây, nhất là giờ ăn dinner. Làm sao mà chịu tới 10 giờ đêm mới có mấy quán ăn mở cửa. Ở hotel cũng vậy thôi, sau 10 giờ đêm mới phục vụ. Ở USA, lúc nào muốn ăn thì kêu room service hay chạy ra nhà hàng là có đồ ăn dù không phải là giớ ăn uống. Ở Madrid hay Spain, thì phải nhịn đối hay mua snack ăn nhẹ nhẹ trong khi chờ đợi cho mấy quán ăn mở cửa.
Concierto de Aranjuez là sáng tác của Joaquin Rodrigo, xem như một trong những bài nổi tiếng nhất của thế kỷ 20, và một sự thành công của Joaquin Rodrigo là phối hợp giữa cây đàn guitar với orchestra (nhiều loại nhạc khác). Tuy ông Joaquin Rodrigo là người viết nhạc cho classical music (nhạc cổ điển), chơi piano (dương cầm), và mù lúc còn tuổi thơ, nhưng ông hiểu được cây đàn guitar và đã cho cây đàn guitar nét thơ mộng và lãng mạn trong bài này. Bài này viết vào năm 1939 ở thành phố Paris, France.
Concierto de Aranjuez có 3 movements (phần nhạc): Allegro con spirito, Adagio và Allegro gentil. Adagio là nổi tiếng nhất trong 3 phần với gia điệu nhẹ nhàng và tiếng đàn từ từ bước theo tiếng kèn (English horn).
I have been using Google Reader for a week, and so far it’s awesome (love Google even through they use my info to advertise). All my blogs, news sites, tech reviews that I’ve followed are all in a centralized location. I don’t have to go to every blogs, every news site to read; they all come to me via RSS (Really Simple Syndication) feeds and all I have to do is subscribe to them. Every time there is a new article, it pushes to the Google Reader which I can see the summary and if I want to continue to read, I just have to click on the link. One cool thing is that, it knows which article I have read so it hides those from me. Also all the feeds coming can be organized according to their subjects and displaying the latest on top. I highly recommend for anyone who follows a lot of blogs, news sites, tech reviews. Everything comes to me instead of going out and looking for.
Đây, đây, đây, đây và thêm đây. Chắc phải đi tìm sugar mama hay con cán bộ du học bên đây quá, nếu muốn được complete cái wish list này. :). Hồi xưa phải chi đồng ý về VN cưới vợ, bây giờ chắc cũng xé giấy rồi và trong túi được 30 ngàn, đủ tiền cho cái wish list này. Sao mà ngu quá. 🙂 Nhưng mang qua đây rồi, tối đi lộn phòng, không được tiền mà còn mang nợ vào thân nữa. Lúc đó chít bà..hahaha.
Sắp tới 2012, chắc cũng phải kiếm vài món trong cái wish list này. Nếu 2012 xảy ra, gặp Diêm Vương cũng không hối hận. Hôm nay nhảm nhiêu đây.
Nhìn những chiếc xe bus màu vàng vàng trên đường. Nhìn những đứa trẻ đứng bên gốc đường. Nhìn những lá vàng vàng, đỏ đỏ bất đầu lìa cành, làm tôi nhớ lại một khoảng thời gian mà tôi cũng giống như những đứa trẻ đó, đứng bên gốc đường đón xe bus tới trường học. Trời mưa hay nắng, lạnh hay nóng, sáng sớm là tôi với mấy đứa trẻ gần nhà chờ đợi xe bus chở đến trường, rồi chiều chở về nhà. Lúc nào trời lạnh quá, tôi với mấy đứa kia đứng gần nhau hay nói chuyện và hoạt động cho có cảm giác bớt lạnh. Ngày trời mưa là mệt nhất vì phải mặc áo mưa hay che dù, nhưng che bao nhiêu cũng bị ướt mình, lên xe bus thì làm cho xe bus ướt theo. Lần cuối cùng tôi đón xe bus vào năm lớp 11 (Olympic High School, Charlotte, NC). Sang qua năm lớp 12 là tôi biết lái xe, và tự lái xe đi học. Tuy lái xe đi học là một niềm tự do và tự hào, nhưng làm sao mà tôi quên được bao nhiêu năm, trời lạnh hay nóng, mưa hay nắng, cùng đứng với mấy đứa trẻ đón xe bus, cùng bị ướt khi mưa, cùng bị cảm khi lạnh, rồi chen lấn nhau lên xe bus cho chổ ngồi tốt.
Trời vào thu rồi. Sáng sớm thấy lá vàng trên đường. Những đứa trẻ cười giởn bên gốc đường. Xe bus vàng vàng đầy đường. Trời vào thu rồi. Con người cũng nhẹ nhàng đi. Thời tiết cũng mát mẻ đi.