- Thấm thoắt đã giữa tháng Tư rồi. Có lẽ mùa đông năm nay dài hơn mỗi năm, dài qua đến tháng Tư, lấy đi 1 phần của mùa xuân ấm áp. Nhưng mới đó mà bây giờ là những ngày nắng xuân nhạt đang len lỏi cùng với nụ xuân vừa chớm lên tràn đầy sức sống. Bao quanh ta, cây lá dần dần sống dậy sau một giấc ngủ đông dài. Đàn chim đã bay về từ phía trời phương nam, xây tổ ấm bằng những cọng xuân hồng. Sáng nào cũng ca hát bên ô cửa khi những tia nắng mong manh đầu ngày soi vào. Và sáng nào cũng để lại vài dấu hiệu trên xe tôi, làm tôi phải rửa sạch và mắng tụi chim vài câu – chỉ mắng thầm thôi vì sợ ngày sau cả đám rủ nhau đến phá xe tôi.
- Tháng Tư cũng là tháng hoài niệm, hoài vọng, tháng của kí ức giữa hai bên dòng đại dương, và phân ly bởi tháng Tư. Biết đến bao giờ tháng Tư là cây cầu nối liền hai bờ đại dương?
- Tôi may mắn được ghé qua Boston vài lần trong những chuyến đi. Có khi chỉ lướt qua thành phố này. Và có khi ở lại vài ngày để ngắm đường phố cổ, mơ ước trở lại tuổi sinh viên qua lối nhỏ vào trường Harvard; hay chỉ là đi thôi, đi theo từng bước sỏi đá của Boston Common, của Beacon Hill, của Copley Square; hay ngồi ở quán Starbucks ngã tư đường nhìn ra Boston Public Garden khi cây đã hết lá và đèn đường mờ theo sương. Boston đẹp như mơ, quyên rũ như thơ, và đã thu hút tôi những ngày ở đó. Có những buổi chiều, nhìn ra cửa sổ của Train (tàu điện ngầm) chầm chậm đi ngang qua cầu, hoàng hôn rơi nhẹ trên sông Charles, và trong khoảnh khắc đó, Boston ghi lại trong tôi một kí ức vô cùng đẹp. Boston, một lời cầu nguyện cho thành phố và cho những người bị ảnh hưởng bởi lòng hiểm ác và vô nhân đức của hai quả bom gây ra bao nhiêu người vô tội. Dù cho có ngày u ám, nhưng Boston vẫn sẽ đứng dậy và kiên trì vì đó là Boston mà tôi gặp, vì đó là tình người trong giây phút hoạn nạn.
- Dường như càng ngày, không biết tại tuổi lớn hay nhìn lại bản thân mình chưa làm được gì, thời gian cứ đi qua nhanh quá. Mới đó, đầu năm mà bây giờ còn hơn một tháng là giữa năm rồi. Ôi dòng thời gian thì vô biên mà giấc mơ tôi còn dài và nhiều, và đời người lại vô thường.
Những cánh Anh Đào phơi phới (5)
Những ngày cuối cùng của hoa Anh Đào năm nay. Lá non nớt đã mọc ra, và những cánh Anh Đào hồng trắng đã rơi. Rồi đến 1 ngày nào đó, cây Anh Đào không còn chùm hoa trắng và hồng, mà chỉ có màu xanh biếc của lá. Thế mới biết, 1 mùa Anh Đào đã ra đi…
Những cánh Anh Đào phơi phới (4)
Một buổi chiều dọc theo bờ hồ Tidal Basin, hoa Anh Đào đang đua nhau nở, đua nhau khoe sắc màu cho những người ghé ngang qua ngắm. Một buổi chiều tuyệt vời với những cánh Anh Đào phơi phới trong nắng chiều muộn. Một buổi chiều của Anh Đào ở thủ đô DC.
Những cánh Anh Đào phơi phới (3)
Tiếp tục những tấm ảnh hoa Anh Đào ở thủ đô DC mà tôi chụp vào buổi sáng hôm qua. Tôi đi 1 vòng dọc theo bờ hồ Tidal Basin, bắt đầu từ Jefferson Memorial và kết thúc ở Franklin Roosevelt Memorial. Bao quanh hồ Tidal Basin và những tưởng niệm là những cây và cánh Anh Đào phơi phơi trong tia nắng đầu ngày. Ở cái tậm trạng yên ả và nhẹ nhàng, hương thơm của Anh Đào, gió và nắng sớm thoang thoáng qua, tôi không có cảm giác mệt dù đi 1 vòng hồ là khoảng 2.2 miles (hay 3.5 km). Đi bộ kiểu này không cần diet mà giữa được eo nữa. 🙂
Những cánh Anh Đào phơi phới (2)
Hôm nay thật sự mới thấy những cánh Anh Đào phơi phới giữa buổi sáng mùa xuân ở DC. Tuy năm nay Anh Đào về muộn hơn mấy năm trước, nhưng là worth the wait! Bao nhiêu năm nay, tôi được may mắn sống ở nơi đây, chào đón và tiễn biệt những mùa Anh Đào về lại… rồi ra đi. Tôi chưa bao giờ chán. Anh Đào vẫn đẹp kì diệu. Vẫn diễm lệ và thướt tha trong nắng xuân mong manh và trong gió xuân nồng nàn. Vẫn quyến rũ bao nhiêu người khách qua đường.