Categories
Me Photography

Thành phố của tôi (2)

Mấy năm ở DC mà ít chụp street photography, về lại Charlotte lang thang đi chụp nhiều.  Ở Charlotte không có nhiều cảnh sinh sống ở đường phố bằng DC.  Cho nên mới nói, lúc có lại không quý bây giờ không còn lại thiết. :(.  Nhớ lại những ngày lang thang ở DC, nhìn được bao nhiêu cảnh và cuộc sống ở đường phố.  Mà đường phố ở DC bao giờ cũng nhộn nhịp và vui tươi, bao giờ cũng sinh động.

Cuối tuần lang thang lên uptown của Charlotte, cũng có vài nét sinh động và nhộn nhịp.  Thời tiết ấm lên là bà con ra đường, đi ăn, đi nghe nhạc, đi xem ông đi qua bà đi lại ;).

Categories
Poetry

ai nhớ ngàn năm một ngón tay

~Du Tử Lê

tháng tư tôi đến rừng chưa khóc
mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
có môi chưa nói lời gian dối
và mắt chưa buồn như mộ bia

tháng tư nao nức chiều quên tắt
chim bảo cây cành hãy lắng nghe
bước chân ai dưới tàng phong úa
mà tiếng giầy rơi như suối reo

tháng tư khao khát, đêm vô tận
tôi với người riêng một góc trời
làm sao em biết trăng không lạnh
và cánh chim nào không bỏ tôi ?

tháng tư hư ảo người đâu biết
cảnh tượng hồn tôi : một khán đài
với bao chiêng, trống, bao cờ xí
tôi đón em về tự biển khơi

tháng tư xe ngựa về ngang phố
đôi mắt nào treo mỗi góc đường
đêm ai tóc phủ mềm nhung lụa
tôi với người chung một bến sông

tháng tư nắng ủ hoa công chúa
riêng đóa hoàng lan trong mắt tôi
làm sao em biết khi xa bạn
tôi cũng như chiều : tôi mồ côi ?

tháng tư chăn gối nồng son phấn
đêm với ngày trong một tấm gương
thịt xương đã trộn, như sông núi
tôi với người, ai mang vết thương ?

tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
mắt ai rồi sẽ như bia mộ
ngựa có về qua cũng thiếu đôi !

tháng tư người nhắc làm chi nữa
cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ
trống, chiêng, cờ xí như cơn mộng
mưa đã chờ tôi. mưa…đã…mưa

mai kia sống với vầng trăng ấy
người có còn thương một bóng cây ?
góc phố đèn treo đôi mắt bão
ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?

New Orleans 1-5-84

Categories
Photography

Hoa Đào

Bắt đầu những ngày khám phá thành phố Charlotte và những nơi lân cận.  Ở vùng miền nam, mùa Xuân về sớm hơn trên thủ đô DC.  Thường là đầu tháng 3 hoa bắt đầu nở.  Năm nay lạnh trể và nhiều cho nên giữa tháng 3 mới thấy những nụ hoa Đào.  Và năm nay chắc không được ngắm hoa Anh Đào trên DC, thôi thì đi tìm hoa Đào ở vùng này.

Categories
Me

Ngày cuối và những ngày bắt đầu

  1. Tôi đã về lại và bắt đầu sinh sống ở Charlotte gần 1 tuần rồi.  Một tuần ở đây có rất nhiều cảm xúc, bận rộn cho cuộc sống mới với gia đình và bạn bè.  Có những con đường mà 12 năm trước, quãng thời gian trước khi đi hoang lên DC, quen thuộc với tôi và kỷ niệm với bao nhiêu con đường đó ùa về, như mới hôm qua thôi.  Sự thân mật và thân thiết của thành phố Charlotte làm cho tôi bớt đi niềm nhớ nhung của những ngày tháng ở DC.  Bớt nhớ nhưng không phải là không nhớ.  12 năm ở DC đầy ký ức và kỷ niệm.
  2. Phút cuối, chia tay DC, chia tay chỗ ở 12 năm nay, có chút chạnh lòng khi phải quay lưng ra đi.  Dường như tôi ngồi trong xe 1 khoảng thời gian dài, nhìn lại ngôi nhà và kỷ niệm.  Bao nhiêu ký ức vui buồn ùa về như tôi đang xem lại cuộc hành trình của tôi qua từng khung cảnh – lưu luyến và thương tiếc.  Tôi biết ngôi nhà đó sẽ mãi trong ký ức của tôi, và tôi cũng biết tôi sẽ không bao giờ được bước chân vào đó nữa.
  3. Tôi chính thức trở thành người của Charlotte và của tiểu bang North Carolina – driver licence đã xong và cũng đã đi orientation cho việc mới.  Thứ 2 là bắt đầu cho việc làm mới, làm quen với những co-workers mới và mong sẽ gặp được những co-workers như công ty cũ của tôi.  Cho dù công ty đó không còn tốt như xưa nhưng người làm ở đó rất là tốt và nhiệt tình.  Tôi nhớ nhất là những người bạn đồng nghiệp đã tiễn tôi đi bằng những nụ cười thật xinh.
  4. Về lại Charlotte, cái cảm giác thích nhất là thời tiết.  Ở đây ấm hơn trên DC và dường như nắng cũng vàng hơn.  Cuộc sống ở đây chậm và nhẹ, không lôi cuốn như DC nhưng lại cảm giác yên ả và trong lành.
  5. Gia đình và bạn bè tôi dường như vui hơn tôi khi biết tôi về lại và sinh sống ở Charlotte.  Ai cũng mừng và vui cho tôi và cho những ngày sắp đến.

Ngôi nhà của 12 năm, của quãng đời ở DC.  Khi bạn tôi thấy 2 tấm ảnh này, nó nói rất là buồn khi biết tôi đã xa DC và xa DC thật sự…

Phòng vắng chủ nhân
Phòng vắng chủ nhân
Nhà xưa
Nhà xưa
Categories
Me

Những ngày cuối ở DC

Chưa xa mà đã nhớ …

  1. Còn vài ngày nữa là thủ đô DC của ngày hôm qua, của phía sau lưng 1 chặng đường 12 năm.  Mới đó mà 12 năm sống ở DC, đi hoang bao nhiêu năm nay, đôi chân tôi đã lắm đường bụi.  Thời gian xa nhà, xa gia đình đã tạo lên con người tôi hôm nay.  Nếu như tôi không đi xa, làm sao tôi biết nhờ và thương, lưu luyến và mong chờ ngày trở về.  Và ai đã từng đi qua ngày mưa mới biết quý những ngày nắng ấm.
  2. Dường như cái cảm xúc và cảm giác tạm biệt DC chưa có sink in, chưa có chìm sâu vào tôi như tôi đã nghĩ nếu có 1 ngày nào đó tôi phải xa thủ đô, xa mùa Anh Đào, xa những đường phố mà 12 năm trước nó như 1 người xa lạ.  Nhưng bây giờ quanh đây và những góc phố DC đã trở thành người bạn, dìu tôi qua những ngày tháng lang thang xa nhà.  Tôi biết tôi sẽ nhớ nhiều, nhớ DC, nhớ tất cả về DC, và nhớ rất nhiều.  Làm sao mà không nhờ?  Làm sao mà không lưu luyến và thương tiếc?  DC đã 1 phần nào của tôi rồi, in sâu vào người và tâm hồn tôi.
  3. Cũng như 1 cuộc hành trình nào, đến 1 lúc cũng phải nói lời tạm biệt.  Có lẽ nói đúng hơn là it’s not good bye, it’s see you later DC…  Tôi vẫn và sẽ lên đây, đi lại và đi qua những mùa của DC, thăm viếng những góc phố và đường phố, quán ăn và nơi nghỉ chân.  Không biết DC của ngày đó có còn như DC của tôi không?  Có lẽ DC vẫn mãi là DC, và DC vẫn mãi là DC của tôi và trong tôi.
  4. Đến 1 lúc nào đó tôi phải về lại nhà, về lại với người thương và nơi đã cho tôi và gia đình tôi niềm hy vọng và ước mơ sau những năm ở trại tỵ nạn.  DC vẫn trong tôi, nhưng Charlotte là nhà, là gia đình, là bạn bè.  Nơi bắt đầu cuộc hành trình ở Mỹ, cũng sẽ là nơi bắt đầu cho những cuộc hành trình mai sau…
  5. Cả tuần nay tôi bận quá, chưa có thời gian nhìn lại quãng thời gian ở DC.  Những kỷ niệm và hoài niệm, suy nghĩ và cảm xúc, và bao nhiêu chuyện khác.  12 năm cũng không dài lắm, nhưng cũng không quá ngắn vì 12 năm ở DC là 1 cột mốc quan trong trong đời tôi.  Tôi bắt đầu trưởng thành và lớn lên, bắt đầu hiểu đời và mùi vị của đời, bắt đầu biết nhớ nhà và cảm giác xa gia đình ra sao.  Tôi phải “lớn” lên mau và lẹ, tự tìm cho mình 1 cuộc sống riêng và tự lập.
  6. Chỉ mới có viềt vài dòng mà chưa xa đã nhớ DC rồi
  7. Có lẽ, ở 1 phút giây yên ả hay trong 1 quán cafe nào đó, hoặc trong những tấm ảnh tôi chụp, kỷ niệm và nỗi nhớ sẽ vang lên.  Nó sẽ vọng lại cho tôi những khao khát của 1 thời đã đi qua, của những tháng ngày lênh chênh không còn nữa.  Cũng như mùa tuồi trẻ đã qua rồi, bây giờ chỉ còn lại kỷ niệm và nhớ nhung.  Và nỗi nhớ cho DC và cho tôi về lại như 1 cơn mưa giông bắt chợt đến giữa mùa Hạ.  Nhớ nhung và hòa niệm của những ngày tháng ở DC…
  8. Còn có nhiều chuyện tôi muốn làm, hay muốn đi lại những góc phố của DC, nhưng có lẽ thời gian đã cạn cho DC.  Tôi không còn nhiều thời gian dành cho DC nữa.  Phải chăng tôi đã có lỗi với DC?  Thời gian của tôi, bây giờ dành cho phía trước, cho những ngày sắp đến và cho tương lai.
  9. Vậy là hết 12 năm ở DC.  Cuối tuần này tôi sẽ gói lại kỷ niệm và hành trang, mang theo tôi về lại Charlotte với gia đình và bạn bè.  12 năm trước tôi đến với DC, không mang theo gì ngoài hy vọng và ước mơ.  12 năm sau tôi xa DC, không mang theo gì ngoài kỷ niệm và hành trang cho cuộc hành trình mới.
  10. Còn vài ngày nữa là tôi phải nói DC, see you later và bắt đầu 1 cuộc hành trình mới.  Bao nhiêu chuyện đang chờ tôi ở Charlotte.  Vui có.  Buồn có.  Cũng như màu của cuộc đời, nói rất phong phú và đầy màu sắc, nhưng tôi sẽ cố giắng đi tìm ước mơ và hy vọng cho tôi.  Những gì ở DC, ở 12 năm qua vẫn là hành trang cho tôi – sẽ nhớ, sẽ lưu luyến, sẽ buâng khuâng và sẽ và sẽ…  DC! hẹn ngày gặp lại.