này tháng chín, lược đời tôi, hãy chải
và cho tôi sợi tóc cuối chân ngày
đêm tháng chạp tôi sẽ ngồi nối lại
những con đường (những sợi tóc rơi)
những con đường mãi mãi chả ai thôi
Xin chào Tháng 9. Và 1 Khúc Tháng 9. Thơ: Du Tử Lê, Nhạc: Trần Duy Đức.
Trong mấy tháng này tôi lại nghe, nghe rất nhiều Duy Khánh, từ những bài hát về lính đến quê hương, tình yêu đến dân ca. Mà xưa tôi ít nghe DK lắm, nhưng chắc cũng vị tại giọng hát DK có chút bluesy không đó, buồn buồn khi nghe những bài bolero. Có lẽ bài hát mà bắt đầu làm cho tôi nghe DK là Từ Tiếng Hát Tiêp Nối của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng. Bài này có chút nhạc blue, chút nhạc gospel như trong những buổi lễ ở nhà thờ có 1 đoàn hát phụ. Va tiếng sax vang cao lên làm cho bài thêm buồn buồn, sầu sầu… một thời đã vắng bóng ra đi. Tôi có nghe vài ca sĩ khác nhưng có lẽ không ai qua DK.
Thứ 2, trời mây nhiều, nóng và ẩm, có lẽ chiều chiều sẽ có thunderstorm. Ở miền nam nước Mỹ, vào những chiều Hạ hay có thunderstorm. Cả ngày trời nóng nhưng lại có chút mưa mát cuối ngày.
Cuối tuần tôi đi event, gặp lại vài người mà một thời tôi và gia đình tôi mang ơn. Mới đó mà gần 30 năm bước chân đến nước Mỹ. Kỷ niệm ùa về của những ngày đầu tiên, những khuôn mặt quên thuộc của một thời. Ôi thời gian vẫn mãi trôi đi. Những người đó giờ tóc đã phai màu. Còn tôi thì tóc cũng bắt đầu có màu thời gian. Và thế hệ sau thì bắt đầu đi trên chặng đường đời. Có lẽ họ cũng giống như tôi, cũng bắt đầu nhìn dòng đời vội vã đi ngang qua. Nếu như không thấy, không gặp, tôi không nghĩ 30 năm sắp đến, và cũng không nghĩ mới một ngày nào đó thôi.