I love NYC for everything it has to offer and for the the unique experiences that I was able to see, but I don’t know if I can live in this city. Sometimes it’s just too much, from the people to the traffic, from the noise to the urban life, and everyone seems busy and hectic. There is no slow down or lay back in this city. Everyone is on the move and on the run to be somewhere or to do something. It’s one of the quality of this city yet also a down point. I don’t mind visiting NYC every year to see and to experience what the city has to offer but I don’t think I can live here.
Category: Me
I’ve been to NYC many times but never during the autumn season, where the weather is much cooler and the leaves start to turn colors. I love NYC, and there is something about the city that makes me come back again and again. There are things in NYC that only happen in NYC, and they are the typical everyday life in this city. NYC is urban, street-life, and people are everywhere. The city is 24/7, anytime there are people and there are things to do. The city never goes sleep. The people live here and the people visit here can be hectic and crazy yet everyone is civilized; it’s the normal for this city. Not everyone loves NYC, but I think everyone should at least visit NYC one time in their life, to experience what the city has to offer, to see trash everywhere, and to encounter things and people that only in NYC has.
Ai cũng được nghỉ lễ Columbus (10/10) mà mình không được, thôi dành tự lấy ngày nghỉ lên New York City đi bụi :). Ba năm rùi không lên NY City, và chưa lần nào lên NY City vào mùa thu. Đi lên NY City vài ngày lấy lại cảm giác sống và cho người nhẹ nhàng chút. Phải chi còn mùa hè, trời nóng là chạy ra biển rùi, nhưng NY City cũng có nhiều cảm giác và sự vui riêng chỉ có NY City có thôi.
Kế hoạch (plan): Times Square, Central Park, Brooklyn, 9/11 Memorial và Broadway show. Còn ăn uống: ăn đồi ăn mà tụi địa phương hay ăn, không vô mấy chổ du khách hay ghé.
Tôi ghét nhất là giờ ăn ở đây, nhất là giờ ăn dinner. Làm sao mà chịu tới 10 giờ đêm mới có mấy quán ăn mở cửa. Ở hotel cũng vậy thôi, sau 10 giờ đêm mới phục vụ. Ở USA, lúc nào muốn ăn thì kêu room service hay chạy ra nhà hàng là có đồ ăn dù không phải là giớ ăn uống. Ở Madrid hay Spain, thì phải nhịn đối hay mua snack ăn nhẹ nhẹ trong khi chờ đợi cho mấy quán ăn mở cửa.

Nhìn những chiếc xe bus màu vàng vàng trên đường. Nhìn những đứa trẻ đứng bên gốc đường. Nhìn những lá vàng vàng, đỏ đỏ bất đầu lìa cành, làm tôi nhớ lại một khoảng thời gian mà tôi cũng giống như những đứa trẻ đó, đứng bên gốc đường đón xe bus tới trường học. Trời mưa hay nắng, lạnh hay nóng, sáng sớm là tôi với mấy đứa trẻ gần nhà chờ đợi xe bus chở đến trường, rồi chiều chở về nhà. Lúc nào trời lạnh quá, tôi với mấy đứa kia đứng gần nhau hay nói chuyện và hoạt động cho có cảm giác bớt lạnh. Ngày trời mưa là mệt nhất vì phải mặc áo mưa hay che dù, nhưng che bao nhiêu cũng bị ướt mình, lên xe bus thì làm cho xe bus ướt theo. Lần cuối cùng tôi đón xe bus vào năm lớp 11 (Olympic High School, Charlotte, NC). Sang qua năm lớp 12 là tôi biết lái xe, và tự lái xe đi học. Tuy lái xe đi học là một niềm tự do và tự hào, nhưng làm sao mà tôi quên được bao nhiêu năm, trời lạnh hay nóng, mưa hay nắng, cùng đứng với mấy đứa trẻ đón xe bus, cùng bị ướt khi mưa, cùng bị cảm khi lạnh, rồi chen lấn nhau lên xe bus cho chổ ngồi tốt.
Trời vào thu rồi. Sáng sớm thấy lá vàng trên đường. Những đứa trẻ cười giởn bên gốc đường. Xe bus vàng vàng đầy đường. Trời vào thu rồi. Con người cũng nhẹ nhàng đi. Thời tiết cũng mát mẻ đi.