Đây là view của tôi những ngày làm việc ở nhà. Sáng dậy, làm ly cafe rồi ra sau nhà mơ mơ màng màng trước khi log vô máy computer làm việc. Những tia nắng đầu ngày lúc nào cũng đẹp và thơ mộng, xuyên qua mảnh rừng nhỏ và những lá non vừa mới mọc ra sau nhiều ngày lạnh mùa Đông. Và những lúc tôi bị căng thẳng, chuyện đầu tiên tôi làm là ra sau nhà, thở ra vô chậm chậm, rồi tắm nắng Xuân và mơ tiếp trước khi vô làm lại. Như trong bài hát của John Lennon Imagine: “You may say I’m a dreamer
But I’m not the only one …”
Category: Me
Vậy là hôm nay, dường như là thứ 6. Làm việc ở nhà, cách ly người và xã hội vì đại dịch Covid-19, ngày nào cũng ở nhà, cả cuối tuần, không đi đâu, không ra ngoài, thời gian cũng trôi qua nhanh, và quên đi ngày tháng năm. Thời gian trôi qua nhanh cũng tốt vì không chán khi làm ở nhà và không có người nói chuyện như trong văn phòng, nhưng tuy nhiên có cảm giác mới đây mà giữa tháng 4 rồi. Và trong tình hình như này chắc kéo dài đến mùa Hè, mà tự mình thấy mình chưa làm được gì – xem như năm 2020 “sống chậm”.
Thời buổi ở nhà, cách ly xã hội và người. Cái gì cũng virtual, từ họp đến hẹn hò đến đi lễ chùa/nhà thờ và tụ họp gia đình. Thường lệ tôi và 2 người bạn, vài tuần là hẹn cafe ở Starbucks hay ăn trưa đâu đó. Nhưng giờ đâu có làm vậy được nữa, và cũng không biết cách ly đến bao lâu? Thôi, hẹn virtual cafe qua Zoom. Tôi có giới thiệu 2 bạn Mỹ cafe phin của Việt Nam, có mua tặng 2 cái phin và chỉ cách pha.
You see the world, not as it is, but as you’ve been conditioned to see it.
Dr. Stephen Covey
Viết được 32 bài, mỗi ngày 1 bài, đến 1 lúc nào đó sẽ bị writer’s block. Writer’s block là mất khả năng và chậm lại sự sáng tạo hay viết gì mới, và hôm nay tôi đang bị writer’s block. Tôi có thể viết về số người bị nhiễm hay chết, hay bao nhiêu tin buồn, tin xấu ở thành phố tôi hoặc trên cả thế giới. Và rất nhiều chuyện khác ở Mỹ nói riêng, và cả thế giới nói chung. Nhưng rồi để làm chi? Với tôi không có gì riêng biệt hay tốt lành. Có bao nhiêu người trên FB, blog hay những trang web khác đang làm chuyện đó. Tôi vẫn nghĩ rằng, như câu nói của người Mỹ hay nói, glass is half full. Đó là cái quan niệm lạc quan, nhưng không phải lúc nào cũng được. 😉 Còn sống – còn viết được – là còn lạc quan. Mấy tháng trước có 1 đứa đồng nghiệp nói với tôi là, everyday above ground is a good day. Câu nói đúng thiệt, và rất hiệu quả cho thời buổi bây giờ.
Sáng nay, trong mấy cái email list được gởi vào inbox của tôi, có cái graph nhìn hay hay, mà nghĩ cũng đúng thiệt. Xem như 99% người dân trên thế giới là đang ở nhà trốn dịch hay làm ở nhà, không ai ra đường, không cần ăn mặc đẹp để đi làm hay đi chơi.