Chữ allergy (tức dị ứng), ai cũng sợ, đặc biệt vào mùa Xuân ở Mỹ nói chung và ở thành phố Charlotte (nơi tôi đang sống) nói riêng. Mùa Xuân ở Charlotte, khoảng tháng 3 đến tháng 4 là mùa allergy của pollen (phấn hoa). Cây lá hay cây bông thường có nhiều phấn vì mùa Xuân ra lá và ra bông. Có nhiều ngày phấn nhiều và mạnh, chiếc xe màu đen hay xám trở thành màu vàng. Cửa sổ hoặc cửa nhà cũng có màu khác mà tôi không biết, nghĩ là đi vô lộn nhà hàng xóm. Cửa trước nhà tôi màu đen, đến mùa phấn, trở thành vàng đen. Và sau hết mùa phấn là phải rửa sạch xe, nhà và những đồ ở ngoài nhà, còn không thì chờ 1 cơn mưa to.
Category: Me
Chủ Nhật, ghé nhà bà cô 7 xin mấy cây Rose of Sharon, cùng họ với bông Dâm Bụt, nhưng Dâm Bụt ở xứ nhiệt đới còn Rose of Sharon ở xứ lạnh. Mấy lần trước tôi ghé qua thấy cây bông to, nghĩ sao mà Dâm Bụt trồng ngoài sân sau nhà mà không chết khi mùa lạnh đến. Bây giờ đọc và hiểu biết thêm là không phai Dâm Bụt mà là cây bông tên Rose of Sharon, bà con với Dâm Bụt. Tên Rose of Sharon rất hay, và tên lấy từ Kinh Thánh.
Thắm thoát mười ngày ở Sydney vẫn chưa đủ, còn nhiều nơi ở Sydney để khám phá, để trải nghiệm nhưng đến lúc phải về Việt Nam. Chuyến bay từ Sydney đến Sài Gòn, giữa đường có 1 người khách bị bệnh nặng, phải tìm phi trường gần để hạ cánh xuống. Đường bay sắp đến và sẽ bay ngang thành phố Darwin, Úc, ở đây có phi trường quốc tế Darwin International Airport có thể cho khách bị bệnh xuống. Trước khi hạ cánh, máy bay phải đổ bớt xăng mới hạ cánh được, trong lúc đó, không biết bị hư hay chuyện gì xảy ra, phi công cũng không biết, mà máy bay không thể bay lên lại sau khi người khách bệnh đã rời khỏi. Và đang vào chiếu tối, thợ sửa máy và những người làm việc của hãng hàng không đã về, vậy là chuyến bay bị ở lại thành phố Darwin 1 đêm.
Ngày này năm ngoái tôi đang ở Sydney. Lần đầu tiên tôi đến thành phố Sydney, trước khi về Việt Nam. Trong hơn 3 tuần đi, 10 ngày ở Sydney, 10 ngày ở Việt Nam, còn lại là thời gian ngồi trên máy bay. Chuyến đi rất đáng nhớ, và trong cái xui lúc nào cũng có cái may mắn. Cái quan trọng là kỷ niệm và trải nghiệm khi chuyến bay trễ, huy bỏ, và phải ngủ ở 2 thành phố không có trong lịch trình. Giờ nghĩ đến còn sợ và mệt nhưng nếu chuyến bay không bị trễ và huy bỏ, làm sao tôi có dịp ở lại Los Angeles, ăn bánh mì Lee Sandwich và chơi ngoài biển Venice Beach, hoặc có bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ ghé qua thành phố hẻo lánh như Darwin ở Úc mà làm giấy tờ xuất cảnh và nhập cảnh bằng tay, không có máy computer. Nếu như gì cũng dễ dàng và không vấn đề, kỷ niệm mau phai và mờ trong trí nhớ. Riêng tôi, cuối cùng không gì tồn tại và hiện hữu ngoài kỷ niệm của một đời người. Và một đời người có được bao nhiêu kỷ niệm để đời khi nắng chiều sắp tắt?
Năm nay mùa Xuân dài hơn mỗi năm. Có lẽ vì mùa Đông ngắn và không lạnh, mùa Xuân đến sớm, và bây giờ thời tiết rất Xuân. Chiều tối se lạnh, trưa lại ấm và nắng lung linh. Mùa Xuân năm nay lý tưởng ra ngoài, đi hiking, đi cắm trại hay làm những gì ngoài trời. Nếu như không đại dịch chắc giờ này tôi – và nhiều người – đang/sắp/chuẩn bị lên đường đi đâu đó. Tôi nghĩ sau đại dịch hết chắc người đua nhau tìm vé, đặt vé, và đi đâu cũng được, có đi là được. Nhiều lúc cuộc đời cũng lạ lắm. Thường có tiền lại không thời gian đi. Lúc có thời gian lại không tiền. Bây giờ có tiền và thời gian – và gía xăng rẻ nữa – mà không được đi.