Sáng thứ 2, tuần thứ mấy, tôi cũng quen, mà tôi phải làm ở nhà vì đại dịch Covid-19. Từ khi tôi phải làm ở nhà đến giờ, xem như, tôi quên thời gian và thàng ngày. Ngày này qua ngày kia, tháng này qua tháng nọ, thời gian trôi qua mau, và thấm thoát gần nửa năm. Không biết càng có tuổi, thời gian trôi qua nhanh chóng, hay năm nay vì đại dịch Covid-19, không làm gì ngoài ở nhà, thấy thời gian qua mau quá. Chớm mắt là hết 1 tuần, chớm mắt vài lần là hết 1 tháng. Gần nửa năm 2020 rồi, tôi có cảm giác và cảm thấy chưa làm được gì cả và đạt được gì ngoài trồng cây, làm vườn và những chuyện linh tinh cho cuộc sống hàng ngày.
Category: Me
Cuối tuần, thứ 7 và Chủ Nhật, tôi không làm gì cả và lười biếng. Lâu lâu tôi cho phép bản thân được 2 ngày làm biếng. Tôi xem lại bộ phim kiếm hiệp, Đại Hiệp Thẩm Thắng Y. Phim bộ, nhiều tập nhưng không có chán và kéo dài dây dưa như nhiều phim bộ mà xưa kia tôi hay xem, và bây giờ tôi xem hết được vì không còn kiên nhẫn cho dù tôi vẫn thích. Phim Đại Hiệp Thẩm Thắng Y là về thám tử nhiều vụ án và bí ẩn. Phim xưa và mờ, chắc chuyển từ băng VHS và bỏ lên Youtube. Không nhiều người biết về bộ phim này, nhưng tôi vô tình khám phá và được xem mấy chục năm trước khi thời còn đi mướn phim bộ băng VHS mỗi tuần về nhà xem. Tôi nhớ thời cuối thập kỷ 80’s và đầu 90’s, muốn xem phim bộ Hồng Kông là phải đến tiệm mướn về. Mỗi tuần ra được vài tập. Phim thu qua băng VHS. Chủ tiệm lấy phim lồng tiếng Việt về, thu ra nhiều băng cho mướn. Ai muốn xem phim gì, ghé tiệm mướn mỗi tuần, từ khi phim ra hết tập, có thể mướn nguyên bộ về xem. Và xem phim xong, phải trả rồi mới được mướn phim khác. Tôi nhớ có nhiều lần chủ tiệm thu phim mới qua băng của phim cũ, và thu không đúng, tự nhiên đang xem phim mới vào khúc hay và hồi hộp, nhảy qua phim cũ, phải chạy ra tiệm đổi băng khác.
Niềm vui nho nhỏ là vừa được hoàn trả lại 20% tiền bảo hiểm xe cho tháng 4 vì ở nhà không lái xe đi làm mỗi ngày. Tháng 5 cũng sẽ được trả lại 20% vì vẫn còn làm ở nhà, không biết tháng 6 và mấy tháng tiếp ra sao nếu vẫn phải làm ở nhà. Bảo hiểm xe của tôi là Progressive, và hình như mấy công ty bảo hiểm khác cũng vậy. Thời buổi khó khăn, cần tiền vô nhiều hơn tiền ra, và những gì không cần xài là hạn chế. Tình hình bây giờ và ngày mai chưa biết ra sao nếu đại dịch kéo dài hết Hè hoặc đến cuối năm.
Từ đầu năm đến giờ, tôi chưa lấy 1 ngày nào nghỉ. Tôi tính tháng 4 lấy vài ngày đi đâu đó vào mùa Xuân, nhưng đại dịch Covid-19 ghé, dành ở nhà. Thời tiết đẹp, tôi lấy thứ 6 nghỉ, không biết có được đi đâu hay ở nhà, hay an toàn để lái xe đi xa như get away, sáng đi chiều về. Thành phố Charlotte nằm ở giữa vùng biển và vùng núi của bang North Carolina, cách núi khoảng 2-3 tiếng lái xe, và cách biển khoảng 3-4 lái xe. Thường dân Charlotte hay nói là get away for a weekend at the mountain or beach. Mấy ngày long weekend, cuối tuần thêm 1 ngày nghỉ lễ là người dân ở đây hay chạy lên núi hoặc ra biển, đi vui nhưng đông người và phải đặt phòng mấy tuần trước.
Còn nếu không đi đâu thì ở nhà làm vườn và “làm biếng”. Xưa tôi hay lấy 1 ngày nghỉ mỗi tháng, không đi đâu, ở nhà làm biếng. Năm nay, xem tình hình đại dịch, chắc mỗi tháng cũng lấy 1 ngày nghỉ ở nhà như personal day. Và đó là ngày của riêng tôi, thích làm gì thì làm, còn không thì lười biếng cả ngày.
Giờ trở thành thói quen và dấu hiệu chung, đi tiệm và siêu thị, thấy người mang khẩu trang và găng tay, xe đẩy mua sắm có người chùi sạch, và đi đâu cũng thấy dấu hiệu Social Distance. Không biết kéo dài đến mấy tháng hay năm, nhưng thấy tiệm và siêu thị chuẩn bị và cẩn thận cũng có cảm giác bình an và an tâm.