Nothing is impossible. We merely don’t know how to do it yet.
Thomas Edison
Author: Carpe Diem
To see a world in a grain of sand,
And a heaven in a wild flower,
Hold infinity in the palm of your hand,
And eternity in an hour.
Music, Friday Afternoon (15)
Hãy chọn một kết thúc buồn…
Unknown
thay vì chọn một nỗi buồn không bao giờ có kết thúc.
Không nhớ rằng đọc đâu đó câu nói ở trên, cũng không nhớ của ai, và từ một bài thơ hay lời hát nào đó. Nhưng có lẽ câu nói cũng có chút “sến”. Sến cũng có cái hay của sến.
Hôm nay nghe KPop piano.
Nghe lại Series Music for Friday afternoon
Ngày cuối tháng 8
Hoa Dâm Bụt nở những bông cuối của mùa Hạ. Mấy cây Dâm Bụt tôi trồng thời Covid, bây giờ mới lớn và ra bông.
Music, Friday Afternoon (14)
Chiều mưa trên phố vắng ray rứt tiếng mưa buồn rơi
Mùa Hè Đẹp Nhất – Đức Huy
Ngày qua rất vội mây xám giăng mờ ngõ tối
Mùa Thu sao đã đến cho lá úa trên hàng
Và em có buồn khi lá bay?
Xem như sắp hết mùa Hè. Cuối tháng 8 cũng vội ra đi. Hôm nay tôi nghe lại bài tình ca của nhạc sĩ Đức Huy mang tên Mùa Hè Đẹp Nhất. Cũng khá lâu rồi không nghe lại, tự nhiên thấy cuối tháng 8 rồi và muốn nghe.
Nghe lại Series Music for Friday afternoon
Ta nói, xưa kia ta sến và sướt mướt bao nhiêu giờ lại khô khan và cạn lời. Xưa kia, chữ nó tự nhiên ra và vào cái blog này mà không cần nhiều thời gian. Có thể tôi ngồi xuống, và cảm xúc và tỉnh cảm của hàng ngày và dòng đời tạo cho tôi mượn chữ để vẽ lên tâm tạng.
Bây giờ, có lẽ, tôi hiểu biết cuộc đời nhiều hơn, hay nhìn cuộc đời bằng hoài nghi hơn thơ mộng như xưa. Tôi không biết cái đó tốt hay xấu, nhưng thời gian đã làm thay đổi tôi, cho dù trong lòng tôi vẫn là người như xưa. Và giờ đây, xung quanh tôi, những người trong đời tôi, hoặc không gian trong cái thời gian hiện tại cũng từ từ thay đổi theo dòng đời, đồng tiền và môi trường. Càng có tuổi, càng hiểu sâu – không gì mãi mãi.