- Tôi viết xong bài Gửi Người Cô Giáo Trẻ Năm Xưa, tôi cảm thấy nhớ trại tị nạn Bataan và muốn về thăm. Nghe nói bây giờ, mấy ngôi nhà và xunh quanh trại phá hết rồi. Không còn để lại dấu vết của những ngày xưa thân ái. Nếu trời ban cho tôi bạc đỏ (hay ngày mai trúng số), tôi mua đất ở đó xây lên một cái gì nho nhỏ xem như một kỷ niệm, một tưởng niệm để lại cho mai sau. Cho thế hệ con cháu tôi ghé qua thắp một nén hương và đốt vài tờ giấy vàng cho những linh hồn phơi trên biển cả và chôn trong rừng sâu được an giấc và thanh thản.
- Tôi tìm trên Google images một số hình của những ngày tháng xưa trên đường tạm và một blog của một anh chàng Mỹ năm xưa làm ở trại tị nạn.
- Hình from Google và http://bataan-prpc.blogspot.com/
Author: Carpe Diem
To see a world in a grain of sand,
And a heaven in a wild flower,
Hold infinity in the palm of your hand,
And eternity in an hour.
Gửi Người Cô Giáo Trẻ Năm Xưa
Mời người lên xe về miền quá khứ
Mời người đem theo toàn vẹn thương yêu
Đứng tiễn người vào dĩ vãng nhạt mầu …Nghìn trùng xa cách người cuối chân trời
Đường dài hạnh phúc, cầu chúc cho người 1
Tôi ghé thăm thành phố Coimbra, Portugal vào một buổi chiều. Gió chiều nhẹ nhẹ. Thành phố dường như đang trong giấc mơ chiều. Người vẫn thong thả đi đi, về về. Không tấp nập. Không chen lấn. Vẫn một nhịp. Vẫn một bước.
Chút Tuyết Phủ Trên Cành Thông
Tombe la neige
Tu ne viendras pas ce soir
Tombe la neige
Et mon coeur s’habille de noir
Ce soyeux cortege
Tout en larmes blanches
L’oiseau sur la branche
Pleure le sortilege
Tu ne viendras pas ce soir
Me crie mon désespoir
Mais tombe la neige
Impassible manegeTombe la neige
Tu ne viendras pas ce soir
Tombe la neige
Tout est blanc de désespoir
Triste certitude
Le froid et l’absence
Cet odieux silence
Blanche solitude
Tu ne viendras pas ce soir
Me crie mon désespoir
Mais tombe la neige
Impassible manege 1
Em Còn Nhớ Mùa Xuân
Em có bao giờ còn nhớ mùa xuân
Nhớ tháng năm xưa của tuổi dại khờ
Nhớ tiếng dương cầm giọng hát trẻ thơ
Có thấy bơ vơ ngày tháng đợi chờNơi ấy bây giờ còn có mùa xuân
Có dáng nghiêng nghiêng nụ cười thật gần
Có mắt nai vàng ngời sáng tình xanh
Em có bao giờ thấu cho lòng anhTrời Sàigòn chiều hôm nay còn nhiều mây bay
Nhiều niềm đau thương bi hận tràn đầy
Gượng nụ cười giọt lệ trên môi
Nhìn đất nước tơi bời một thời em có hayNhững thành phố em sẽ đi qua
Đây Ba-Lê, đây Luân Đôn, đây Vienne
Nhưng có đâu bằng Sàigòn hôm qua
Nhưng có đâu bằng Sàigòn mai sau
Em có mơ ngày hát câu hồi hươngEm nhé khi nào chợt nhớ mùa xuân
Nhớ lá thư xanh và chuyện tình hồng
Nhớ nắng hanh vàng nhuộm áo Hà Đông
Anh ở nơi này vẫn luôn chờ mong 1