Categories
Me

Những ngày không ra ngoài (49): đại dịch Covid-19

Sáng nay, thứ 7, tôi dậy sớm. Sáng sớm thời tiết mùa Xuân thật là lý tưởng cho ngồi ở quán cafe hay ở ngoài trời. Những tia nắng đầu ngày mới bắt đầu xuyên qua ô cửa. Có chút se lạnh. Bầu trời trong xanh, có cảm giác mỗi thứ và thời gian chậm lại, không vội, không ồn. Tôi thèm ra ngoài, ngồi ở 1 quán cafe nào đó, uống cafe mà người khác pha. Hơn tháng mấy nay phải cách ly xã hội và làm ở nhà, mỗi ngày tôi phải tự pha cafe và uống cafe của tôi. Giờ ước gì có quán cafe nào ra ngồi cũng được, và cafe của người khác – không cần ngon nhưng chán cafe tôi uống mỗi ngày ở nhà.

Tôi thèm và khao khát như bị bỏ rơi và không được uống cafe mấy tháng, hay như bị Mẹ khoá cửa không cho ra ngoài chơi với bạn. Tôi thèm như chưa bao giờ thèm gì ngoài được ra ngoài nhà, ngồi uống cafe và nghe tiếng người, thấy người, và xung quanh người.

Sáng chuẩn bị mọi điều, hơn tháng mấy rồi, làm 1 chuyến chạy xe vòng thành phố xem tình hình ra sao. Tôi chạy từ nhà đến những khu ăn chơi và hot nhất ở thành phố Charlotte, trước khi dịch, lúc nào cũng đông vui và nhộn nhịp, như Midwood/Plaza, Noda, Uptown, SouthEnd, SouthPark. Nơi nào, góc phố nào cũng vắng người, buồn hiu, không có nét sống. Ngoài những người chạy tập thể dục, chẳng ai ra đường, ngồi quán hay lang thang như trước khi dịch. Thành phố và những góc phố, trước kia nhộn nhịp nét sống, giờ thật ảm đạm và u sầu. May mà sáng nay trời mùa Xuân đẹp, nếu không chắc tôi bị lôi cuốn theo tâm trạng không vui.

Tôi chạy qua những quán cafe mà tôi hay ngồi, tôi cũng biết trước là đóng cửa hay togo vào mùa dịch, nhưng cũng muốn chạy qua để ước gì… và mong một ngày nào đó sẽ được ngồi lại. Tôi nhìn mấy quán đóng cửa, phía trong không đèn, không người, hoặc có vài người đang chờ mua togo, cảm thấy có chút bâng khuâng và thương tiếc.

Trước khi quay xe về lại nhà, tôi quyết định chạy đến quán cafe Mugs Coffee mà tôi hay ghé qua những lúc tôi cần thấy nét sống và tiếng cười, tiếng người. Quán Mugs Coffee, vào 2 ngày cuối tuần, lúc nào cũng đông người và không chổ ngồi, nhưng lại rất không khí và hương vị cafe bọc quanh quán. Tôi thấy cửa quán có mở, có người xếp hàng từ trong quán ra ngoài bãi đậu xe. Ngoài cửa có mấy bàn ngồi, và có người ngồi. Tôi mừng như đứa con nít khi thấy và được Mẹ mua cho kẹo. Tôi chạy vô chào hỏi thăm ông chủ quán vài câu và mua ly cafe to nhất (ít khi tôi kêu ly to), rồi ra mấy bàn ghế ngồi chút cho có không khí như xưa kia tôi hay ngồi ở quán.

Cuộc đời nghĩ cũng lạ. Niềm hạnh phúc thật sự rất đơn giản, không cần phức tập, làm được những gì mình muốn vào những lúc mình kháo khát và mong muốn. Và sáng nay, tôi rất hạnh phúc.

Ly cafe, khẩu trang và nước rửa tay
Như đứa con nít được đi chơi và uống cafe

2 replies on “Những ngày không ra ngoài (49): đại dịch Covid-19”

OMG I would like to go out a lot like you. Nothing is rushing me lately except going to a grocery store one a week.
Every year in my local area this is the busiest time of the year that people are ready for Derby, the first Saturday of the year. A lot of people come all over the world and parties around town but this year. Then an hour ago my tennis group IM me to play this afternoon after work, I was so excited and couldn’t wait for the day to go faster. Your Sunday’s housework it reminded me to call a local guy to schedule to wash my house too. My husband doesn’t like to do it :). Thanks for reminding me. Enjoy your spring time!

Been crazy to stay in all the time, we are trying to sneak out here and there 😉 hopefully it will back to normal to do more things outdoor.

Comments are closed.