Ta nói, xưa kia ta sến và sướt mướt bao nhiêu giờ lại khô khan và cạn lời. Xưa kia, chữ nó tự nhiên ra và vào cái blog này mà không cần nhiều thời gian. Có thể tôi ngồi xuống, và cảm xúc và tỉnh cảm của hàng ngày và dòng đời tạo cho tôi mượn chữ để vẽ lên tâm tạng.
Bây giờ, có lẽ, tôi hiểu biết cuộc đời nhiều hơn, hay nhìn cuộc đời bằng hoài nghi hơn thơ mộng như xưa. Tôi không biết cái đó tốt hay xấu, nhưng thời gian đã làm thay đổi tôi, cho dù trong lòng tôi vẫn là người như xưa. Và giờ đây, xung quanh tôi, những người trong đời tôi, hoặc không gian trong cái thời gian hiện tại cũng từ từ thay đổi theo dòng đời, đồng tiền và môi trường. Càng có tuổi, càng hiểu sâu – không gì mãi mãi.