Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Đôi Mắt Người Sơn Tây, Quang Dũng
Chắc đã thanh bình rộn tiếng ca
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta?
Hai năm rồi, tôi không đi ra ngoài nhiều vì dịch Covid-19. Năm nay xem như dịch không còn, nhưng lại, chắc cũng phải ở nhà vì xăng lên giá – và cái gì cũng lên giá. Tôi có lên lịch đi, nhưng tình hình giờ không biết đi được bao nhiêu. Chiến tranh, cho dù ở xa thật xa, nhưng vẫn ảnh hưởng (xăng lên giá ào ào). Xét lại, phải chi cuối năm ngoái mua xăng, không mua cổ phiếu, giờ có tiền đi bụi vài tháng trời. Người tính không bằng trời.
Mấy ngày nay, dường như trong tâm trạng buồn không buồn, vui không vui. Thời gian thì vẫn trôi qua – rất nhanh. Mới thứ 2 đầu tuần, nhìn đi nhìn lại, thứ 6 sắp hết tuần hồi nào không hay biết. Thời gian như 1 tiếng thở dài. Và còn thở là may lắm rồi (tôi hay nhắc nhẹ bản thân mình)
Dường như bây giờ chỉ có âm nhạc mới đem lại cho tôi cảm xúc, cảm giác và cảm nhận vui buồn.