Thời tiết và không khí ngày tôi lên Blue Ridge Parkway rất “thu”. Trời không nắng, và mây nhiều, sương mù xa xa bao phủ những đỉnh núi cao. Mưa nhẹ, mưa bay lất phất. Những hạt mưa đủ làm ướt ngoài áo, và ướt lá úa trên đường núi đi. Xa xa thấy những sườn núi từng lớp từng lớp màu sắc, và đâu đó dấu chấm màu đỏ giữa rừng màu vàng, hay vàng giữa thông xanh. Trời mát lạnh, không lạnh cóng như mùa Đông, mà lạnh dịu. Cái lạnh làm cho lòng người ấm áp, làm cảm giác yên tịnh.
Riêng tôi, mùa Thu, thời tiết phải ảm đạm, tiêu điều mới cảm giác và tâm trạng lâng lâng đi giữa những hàng cây rụng lá, đang thay lá đổi màu, và đi trên thảm lá rơi. Mùa Thu, thời tiết phải buồn, nhưng buồn lãng mạn, buồn vì sắc màu, buồn vì không gian thơ mộng chứ không phải buồn sầu, buồn khổ.