Ngày này năm ngoái tôi đang ở Sydney. Lần đầu tiên tôi đến thành phố Sydney, trước khi về Việt Nam. Trong hơn 3 tuần đi, 10 ngày ở Sydney, 10 ngày ở Việt Nam, còn lại là thời gian ngồi trên máy bay. Chuyến đi rất đáng nhớ, và trong cái xui lúc nào cũng có cái may mắn. Cái quan trọng là kỷ niệm và trải nghiệm khi chuyến bay trễ, huy bỏ, và phải ngủ ở 2 thành phố không có trong lịch trình. Giờ nghĩ đến còn sợ và mệt nhưng nếu chuyến bay không bị trễ và huy bỏ, làm sao tôi có dịp ở lại Los Angeles, ăn bánh mì Lee Sandwich và chơi ngoài biển Venice Beach, hoặc có bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ ghé qua thành phố hẻo lánh như Darwin ở Úc mà làm giấy tờ xuất cảnh và nhập cảnh bằng tay, không có máy computer. Nếu như gì cũng dễ dàng và không vấn đề, kỷ niệm mau phai và mờ trong trí nhớ. Riêng tôi, cuối cùng không gì tồn tại và hiện hữu ngoài kỷ niệm của một đời người. Và một đời người có được bao nhiêu kỷ niệm để đời khi nắng chiều sắp tắt?