Categories
Me

40

Không vui cũng chẳng buồn.  Chỉ là 1 con số, 1 chặng đường, 1 khoảnh khắc, hơn nửa đời người lặng lẽ đi qua.  Một chặng đường tuy dài nhưng cũng rất ngắn, tuy ngắn nhưng cũng có lúc rất dài.  Có lúc cũng không biết mình đi đâu, và lạc giữa dòng đời hư vô.  Mới như hôm qua mà bây giờ 1 chặng đường còn lại nửa.  Thời gian cứ trôi mãi và không trở lại, còn lại những gì ta có thể giữ?

Tôi không mong gì nhiều.  Tôi chỉ mong có sức khỏe để làm những gì tôi muốn, sống hết mình cho đến khi cạn và đưa tôi đi qua những vùng đất lạ.

Tôi khép lại trang cũ bằng dấu chấm, và mở trang mới cho cuộc hành trình sắp đến…