Washington DC, tuyết vẫn còn, trời vẫn lạnh cóng và dường như không gian đang trong cái chết. Mỗi sự như không có tiếng, không có hơi thở và đầy nét ảm đạm. Mong cho những ngày mùa đông mau mau ra đi, và mùa xuân về với những nụ hoa thơm cỏ lạ, trời ấm và mây trắng bay bay. Nhìn tờ lịch còn hơn 2 tháng nữa mới bắt đầu thấy ấm lên. Năm nay lạnh thiệt, lạnh đến lúc tôi cũng sợ luôn. Hy vọng thời tiết lạnh sớm sẽ ấm sớm, không như năm rồi mùa đông dài ơi là dài. Bây giời tôi chỉ thèm chút biển xanh, chút hoa vàng, đỏ, xanh, trắng và chút nắng xuân hồng.
Month: January 2014
Tombe La Neige
Những ngày ở Washington, DC. Tuyết vừa rơi. Thời tiết lại lạnh cóng. Chưa có lúc nào mà lạnh như mấy ngày nay và lạnh cả tuần luôn.
Sáng tính mang camera ra làm vài tấm hình tuyết phủ đường và cây thông nhưng lại gió ào ào và lạnh cóng. Thôi vô lại nhà trùm mền cho sướng. 😉 Đúng là mùa đông mình cũng như con gấu đi tìm giấc ngủ đông.
Tombe La Neige – Salvatore Adamo
- Mới đầu năm, chưa hết tháng Giêng mà mây và mưa đã kéo đến rồi. Dường như trong cuộc đời, mây và mưa vẫn hay xuất hiện bất thường, như người ta vẫn hay nói cuộc đời là vô thường hoặc the unexpected always happens when people least expected. Có lẽ mây và mưa sẽ kéo dài, mà sau cơn mưa tạnh, trời có sáng không hay chỉ tạm thời chờ đợi mây và những cơn mưa khác kéo đến và đến?
- Có nhiều lúc tôi rất mong muốn bình an và bình an thôi. Một ngày dài bao nhiêu mệt mỏi, chỉ mong đêm về mang lại sự bình an và nhẹ nhàng. Và càng ngày tôi thấy nếu được 1 chút bình an là rất may mắn và hạnh phúc lắm. Cuộc đời lắm chuyện phiền, chuyện mệt, chuyến bất an, làm sao mà tìm được 1 chút yên tĩnh ở đâu? Có lẽ không và cũng có lẽ có, nhưng phải chăng đó là hư vô?
- Tôi xem tôi là người lạc quan, nhưng lại rất bi quan khi nhìn cuộc đời và cuộc sống. Đức Phật có nói cuộc đời là bể khổ, khi phải chạy theo đồng tiền, chạy theo vật chất và v.v., nhưng cuối cùng thì được gì? Chỉ là phù du và không.
- Tôi vẫn xem tôi là con người đi ngược đường, ngược dòng. Đó không biết phải tôi lựa chọn hay tại Trời sinh tôi ra vậy. Từ nhỏ đến bây giờ, lúc nào cũng tìm con đường riêng để đi và mong những gì ở phía trước là riêng mình, khác với người ta, kêu bằng không có ở trong cái “norm” của cuộc đời và của con người. Tôi không thích theo cái norm là người ta làm vậy thì mình cũng phải làm vậy, người ta có cái này thì mình cũng phải có, và v.v. Có lẽ vậy mà tôi biết mình, thấy được những gì phía trước và cần làm gì để đi đến phía trước. Nhưng tôi hay bị lạc, lạc đường, lạc hướng, và mang lại nhiều cái khổ cho tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ thà mình là thằng mù và điếc, không nghe và không thấy sẽ bớt đi mệt và khổ. Nhưng không có khổ này sẽ khổ cái khác thôi, và tánh tôi vậy thì phải vậy thôi. Tôi vẫn hay tự hỏi mình, is it worth? Tôi không biết câu trả lời. Chỉ biết là phải đi đến cuối đường.
- Có những ngày tôi mệt và mệt, mù và không thấy phải đi hướng nào, đi đâu. Tôi sợ nhất là khi mình không biết mình phải đi đâu, và không thấy được ánh sáng sau những ngày đen tối và mừa to vì tôi hay biết và thấy mình cần làm gì, đi đâu. Nhưng có lẽ nhiều chuyện ngoài tầm tay mình cho dù mình cố gắng lắm nhưng vẫn không được. Có nhiều chuyện đến 1 lúc (tốt hay xấu), nó vẫn đến làm cho con người phải lo, phải nghĩ và phải chọn. Ở 1 ngã tư của cuộc đời mà 4 phía là âm u, hy vọng trở nên tuyệt vọng, ước mơ bay theo mây khói, ta phải làm sao?
p.s. Tôi ok, chỉ mệt thôi cho nên viết tùm lum tùm la. 😉
*** Bài viết cũ mang ra post. Đang nhớ tha thiết về những ngày ở Maine ***
Maine đến với tôi, có lẽ không như những nơi khác, không có trong niềm ước mơ một ngày nào đó tôi sẽ đặt chân đến, không có trong lời hứa hẹn giữa tôi và người. Maine đến với tôi, mới đây thôi, trong một thời gian ngắn, trong một thời điểm của những khoảnh khắc được ghi lại bằng từng tấm ảnh mà tôi may mắn được gặp và thấy. Hình ảnh của Maine, dù chỉ là hình dáng bất động và lắng đọng, được ghi lại hương thơm và đời sống của thời gian và không gian, người dân và phong cảnh, ven biển và sương mù, mang đến cái đẹp trong mắt của người nhìn, và đưa đến người xem – như tôi – bằng tâm hồn của người nhìn qua máy ảnh. Maine đã làm rung động tôi bởi nét đẹp tự nhiên và tính chất hoang dại ở miền đất này. Những tấm ảnh đó đã khiến cho tôi biết và khao khát được đến – đứng – nhìn – nhận – và cảm giác trước không gian sương mù ven biển rạng đông, trước vách đá cheo leo thăm thẳm bờ Đại Tây Dương, trước những nét đặc trưng của Maine. Và Maine đã không làm tôi thất vọng một chút nào, mà còn vượt qua những kỳ vọng và trông mong của tôi.
Dự báo thời tiết
Đây là dự báo thời tiết cho mấy ngày tới. Và coi như là những ngày lạnh nhất trong vòng mấy chục năm nay. Ở mấy vùng Midwest như Chicago hay Michigan, nhiệt độ sẽ âm cho Fahrenheit (F), cộng thêm gió có feel like (cảm giác) -35 F. Ở vùng Washington, DC thì chưa đến vậy nhưng cũng khá lạnh rồi. Tối nay và ngày mai, cộng thêm gió sẽ feel like âm độ. Sáng mai đi làm phải chơi quần 2 lớp, giống như quần ski và chắc thêm 5 lớp áo quá. Thời tiết này chỉ có chạy trốn là tốt nhất. Bây giờ mà xuống Florida vài ngày chắc sướng lắm. Nhắc đến Florida là thềm không khí biển và nắng ấm rồi.
Stay warm bạn bè xa gần!